Thông qua vài ba câu chuyện , Trịnh Hồng Xương rõ ý của Vương Hinh Tuyết là gì.
Cho dù từ đầu đến cuối Vương Hinh Tuyết đều rõ ràng mạch lạc, nhưng ông vẫn cứ bình tĩnh tự hỏi như bình thường.
“Chuyện đều hiểu, nhưng thể chỉ theo lời đơn phương của một cô, sẽ xác nhận tình hình với Cố Phong.”
“Anh sẽ thừa nhận!” Vương Hinh Tuyết nghiến răng nghiến lợi : “Hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện phục hôn với Diệp Ninh, bởi vì Diệp Ninh thể cho và nhà cuộc sống ăn sung mặc sướng, cần lo lắng cho tương lai. Mà thì thể cho bất cứ điều gì, còn là bệnh nhân tâm thần. Đoàn trưởng Trịnh, nếu là ông, ông sẽ lựa chọn như thế nào?”
Trịnh Hồng Xương đương nhiên sẽ trả lời câu hỏi của cô , càng vạch trần vấn đề trong lời của cô .
“Cô bình tĩnh chút , chuyện sẽ điều tra rõ ràng, đó cho cô một câu trả lời công bằng.”
Nói xong, ông trực tiếp cầm điện thoại lên: “Gọi phó doanh trưởng Vương Cường của doanh hai đến đây.”
Vương Hinh Tuyết còn giảo biện, nhưng mà ông bảo Vương Cường đến, lập tức hoảng loạn một chút.
TBC
“ thể tự về...”
“Không gì, cứ để của cô đến đây. Vừa lúc cũng một ít nhiệm vụ công việc riêng với của cô.”
Giọng điệu chuyện của Trịnh Hồng Xương cũng nặng, nhưng mang theo uy nghiêm thể nào phản kháng.
Quần áo lưng của Vương Hinh Tuyết ướt đẫm mồ hôi, cô hết đến khác lầm bầm tự thầm trong lòng với bản , bao lâu nữa là cô sẽ chia rẽ Cố Phong và Diệp Ninh!
Vài phút , Vương Cường đến cửa văn phòng.
“Báo cáo!”
“Vào .”
Trịnh Hồng Xương mới xong, Vương Cường từ bên ngoài .
Khi thấy Vương Hinh Tuyết, trong thời gian ngắn cũng còn kịp phản ứng .
“Tại em ở chỗ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1414.html.]
Vương Cường chút luống cuống, sợ Vương Hinh Tuyết chuyện khác gì nữa.
Vương Hinh Tuyết vẫn sợ trai, gục đầu xuống tiếng nào.
Trịnh Hồng Xương : “Cậu dẫn em gái ngoài , đó chuyện hỏi .”
Thần kinh Vương Cường căng chặt, ý thức chắc chắn là Vương Hinh Tuyết gây chuyện nữa .
Anh túm chặt lấy cánh tay của Vương Hinh Tuyết, mặc kệ cô đồng ý , trực tiếp lôi cô ngoài.
Bởi vì lúc nãy Trịnh Hồng Xương , cũng dám chậm trễ quá nhiều, xoay trở về.
“Đóng cửa .” Trịnh Hồng Xương đưa mệnh lệnh, bảo đảm cuộc chuyện tiếp theo đó của bọn họ sẽ Vương Hinh Tuyết ở bên ngoài thấy.
Vương Cường nhanh chóng đóng cửa , đồng thời trán cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Cho dù là lúc việc sai lầm thì cũng lo lắng sợ hãi như bây giờ.
“Đoàn trưởng, xin . Trạng thái tinh thần của em gái cho lắm, nếu như em cái gì cái gì thì ông cũng đừng chấp nhặt với em .”
Không đợi Trịnh Hồng Xương hỏi chuyện, lo lắng xin .
Trịnh Hồng Xương lập tức bắt trọng tâm trong lời của : “Trạng thái tinh thần cho lắm? Có cô sẽ một vài tình huống xác thực ?”
Vương Cường ngơ ngác, trả lời như thế nào mới đúng?
“Cậu cứ việc ăn ngay thật là .” Trịnh Hồng Xương cũng thiên vị bất cứ ai, chỉ sự thật mà thôi.
“ là đôi khi em sẽ tự lầm bầm chuyện một , vài câu hoặc là mấy hành vi khó hiểu. mà bác sĩ , tình hình hiện tại của em nguy cơ sẽ nổi điên hoặc thương khác nữa, thể ở trong nhà nghỉ ngơi .”
Vương Cường cố ý giải thích trạng thái tinh thần của Vương Hinh Tuyết còn tính công kích.
Ánh mắt của Trịnh Hồng Xương càng thêm sâu thẳm: “Cậu mối quan hệ giữa cô và Cố Phong ?”
Vương Cường trực tiếp ngơ ngẩn, rõ vì ông đột nhiên nhắc đến Cố Phong?
“Không, quan hệ gì mà.”