Diệp Ninh chú ý thấy mặt chị cũng lộ vẻ mỏi mệt, hiển nhiên mấy ngày nay cũng tốn nhiều công sức và tinh thần.
“Vâng, đạo diễn Trương với .”
Lâm Thanh gật đầu, đó mở ngăn kéo lấy một phần hồ sơ, đưa đến mặt cô.
“Đây là lệnh điều động của cô.”
Diệp Ninh thấy mấy chữ đoàn văn công Tây Nam ở giấy, thể bình tĩnh chấp nhận sự việc .
“Sau khi cô qua đó sẽ lập tức thăng chức, đây cũng là lời khen ngợi của tổ chức dành cho cô.”
Lâm Thanh lộ vẻ mặt vui vẻ, thật sự hề quá chút nào, Diệp Ninh chính là nhân tài ưu tú nhất mà đoàn của bọn họ bồi dưỡng .
Cô xứng đáng đến nơi hơn.
“Cảm ơn đoàn trưởng, cho dù như thế nào thì vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ nơi .” Diệp Ninh thật lòng .
Lâm Thanh : “Còn một tin vui nữa, cô xong chắc cũng sẽ vui. Ngoại trừ cô , Chu Giai Bội cũng điều sang bên đó.”
Diệp Ninh thật sự nghĩ đến chuyện , đương nhiên cũng vui vẻ.
“Cô cũng khá may mắn, lúc thể tỏa sáng trong điện ảnh của đạo diễn Ngô.” Lâm Thanh mối quan hệ giữa hai bọn họ, cho nên mới nhiều với cô như thế.
Nếu cô giúp đỡ, dựa theo kinh nghiệm của Chu Giai Bội thì chắc chắn sẽ thể nào gia nhập đoàn văn công Tây Nam .
Diệp Ninh : “Em cũng cố gắng.”
Lâm Thanh gật đầu, gì.
“Ngày mai trong đoàn sẽ tổ chức nghi thức tạm biệt, cô cũng nhớ tham dự.”
TBC
Cũng tất cả đều phân phối đến nơi như hai bọn họ, đại đa đều cho nghỉ việc.
Diệp Ninh đương nhiên cũng hiểu: “Được .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1498.html.]
Có lẽ đây là cuối cùng tụ tập với với .
Ra khỏi văn phòng Lâm Thanh, Từ Minh Vũ chờ sẵn ở bên ngoài.
“Diệp Ninh, chúc mừng cô.”
Tuy rằng Từ Minh Vũ đang , nhưng đáy mắt mang theo chút rầu rĩ vì sắp chia tay.
Diệp Ninh cũng biểu hiện quá nhiều cảm xúc: “Xin , đội trưởng Từ, ngờ đến cuối cùng vẫn thể đổi cái gì.”
“Chuyện của cô , ca khúc của cô lựa chọn, đây là chuyện vinh dự nhất của đoàn văn công chúng . Có thể , cô cho đoàn văn công chúng một dấu chấm hết vô cùng mỹ!” Từ Minh Vũ xong lời cuối cùng, cũng kích động hơn một chút.
Diệp Ninh hề cảm thấy vui sướng chút nào: “Độ trưởng Từ, thì ? Anh sắp xếp đến nơi nào.”
“ sẽ đến đoàn văn công ở cấp thấp, nhưng mà thăng chức một bậc.” Từ Minh Vũ vẻ nhẹ nhàng , rõ mặt ngoài thì thăng chức nhưng thực tế là hạ chức.
mà so với chuyện đến đoàn văn công cấp thấp , đối với gia đình như bọn họ thì chuyện quan trọng nhất chính là chia xa với nhà, đây mới là chuyện bọn họ nhất.
Diệp Ninh chúc mừng , mà chỉ tiếp tục hỏi: “Những thành viên khác trong đoàn chúng thì ?”
“Ngoại trừ cô , Mạn Mạn phân phối đến đoàn văn công Lĩnh Nam, Mầm Mầm phân phối đến...” Từ Minh Vũ đếm đầu ngón tay, hiển nhiên còn nhớ rõ nơi của những khác.
mà cũng chỉ kể tên sáu bảy , còn đều nhắc đến.
Diệp Ninh mấy còn đều cho nghỉ việc, đây cũng là kết quả tệ nhất.
“ mà đây cũng là chuyện , khôn sống mống chết, càng lợi cho sự phát triển hơn.” Từ Minh Vũ miệng đúng lòng, tự an ủi .
Đối với mà , các đội viên khác đều là độc nhất vô nhị, càng hi vọng mỗi một đều thể nơi hơn.
Diệp Ninh hỏi: “Có cần cái gì ?”
“Không cần. Cô cứ yên tâm việc của , đó đừng quên là ngày mai đến tham dự bữa tiệc chia tay vui vẻ là .” Từ Minh Vũ nhanh chóng lên tinh thần.
Hết ngày mai, đội nhạc khí của đoàn văn công Đông Bắc sẽ còn tồn tại nữa.