Cố Phong thật sự nhận , chẳng qua nếu cô rõ, cũng thể xác định.
Dù thì dựa theo tính cách của cô, thật sự nghĩ vì cô như thế.
Diệp Ninh đến mặt , chủ động cởi quân trang giúp .
“Lúc nãy bọn họ chào hỏi như thế nào ?”
Cố Phong càng hiểu , suy nghĩ một chút : “Bình thường lắm mà, vấn đề gì ?”
Diệp Ninh thấy ngơ ngác hiểu , tiếp tục hướng dẫn: “Anh lặp nữa xem.”
Cố Phong phối hợp: “Mấy bọn họ , doanh trưởng Cố về .”
Chắc là như thế.
Diệp Ninh vui vẻ: “Tuy rằng hai chữ về và đến chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa khác.”
TBC
Đến nghĩa là mối quan hệ giữa cô và Cố Phong vẫn cứ là ngoài.
Về nghĩa là trong đại viện, bọn họ vô cùng tự nhiên chấp nhận sự thật bọn họ ở bên .
Cố Phong sửng sốt vài giây, đó mới nghĩ đến chuyện .
“Cho nên...”
“Cho nên hiện tại đều tự động ngầm đồng ý mối quan hệ của chúng , chẳng chuyện phục hôn sẽ vấn đề gì nữa .”
Diệp Ninh phân tích đạo lý rõ ràng.
Lần xin phục hôn trong đoàn bác bỏ, còn là bởi vì mấy lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài .
Hiện tại chỉ cần trong đại viện thì càng vấn đề gì.
Cô đang “bảo mật hai lớp”.
Cố Phong dáng vẻ đắc ý gian xảo của cô, đột nhiên hiểu .
Chẳng trách cô sẽ chủ động kết bạn với trong đại viện, thì là ý đồ .
“Đương nhiên, cho dù vì chuyện thì em cũng thiện với hơn.” Diệp Ninh giống như con giun trong bụng của , lập tức bổ sung câu , biện minh cho .
Cố Phong chọc , cưng chiều vuốt đầu cô, khen ngợi : “Làm lắm.”
Diệp Ninh thuận thế ôm lấy eo .
Hai ôm một lúc lâu, đó mới buông
“Ăn cơm thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1507.html.]
Diệp Ninh nắm tay , ở bàn cơm.
Phòng ca múa Hồng Hải.
Mục Văn Hạo dựa ghế sofa, hề nhúc nhích.
Mãi đến khi Hà Bân từ bên ngoài .
“Ông chủ.”
Mục Văn Hạo vẫn cứ nhắm mắt : “Nói .”
“Bên mất liên lạc .”
Câu trả lời của Hà Bân Mục Văn Hạo đột nhiên mở to mắt, ánh mắt mỏi mệt càng mang theo vẻ khủng bố nên lời.
“Đồ vô dụng!” Mục Văn Hạo mắng.
Không đang trách mắng Hà Bân là đang trách mắng phái ngoài việc.
Hà Bân dám thêm câu nào.
Mãi đến khi Mục Văn Hạo tiếp tục hỏi: “Vậy Lý Vân Phong thì ?”
“Cũng mất tích .”
Hơn hai tháng , Mục Văn Hạo tin Diệp Ninh Lý Vân Phong dây dưa ở quên, trực tiếp lệnh bảo tìm cơ hội xử lý Lý Vân Phong.
Chuyện vốn dĩ cũng gì khó khăn, nhưng ngờ rằng việc mãi vẫn hồi âm gì.
Thậm chí nửa tháng còn trực tiếp mất liên lạc, chuyện bọn họ cảm nhận khác thường.
Mặt Mục Văn Hạo âm u như nước, chỉ để một câu: “Sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.”
“Vâng, ông chủ.” Hà Bân đồng ý, đó thấy còn chuyện xong, cho nên cũng dám trực tiếp rời .
“Bên phía Vương Hinh Tuyết thì thế nào?”
Câu hỏi của Mục Văn Hạo lòng bàn tay của Hà Bân toát mồ hôi lạnh.
“Cô Vương Cường đưa về quê .”
“Cái gì?” Mục Văn Hạo đột nhiên tăng thêm âm lượng, hiển nhiên chuyện cũng trong dự đoán của .
Anh cho rằng Cố Phong sẽ tiếp tục nghĩ cách đồn công an giam giữ Vương Hinh Tuyết tiếp.
Hoặc là sẽ tìm đại một lý do gì đó, đưa Vương Hinh Tuyết về bệnh viện tâm thần nữa.
Không ngờ là Vương Cường đưa cô về quê?!
Điều cũng nghĩa là nhà họ Vương bỏ mặc Vương Hinh Tuyết, mất quân cờ !