Reng reng reng.
Diệp Ninh cầm lấu ống điện thoại máy bàn.
“Alo.”
TBC
“Diệp Ninh, lẽ hôm nay xin nghỉ một ngày . Cũng ăn trúng thứ gì chột bụng , từ đếm qua đến bây giờ vệ sinh mười mấy .”
Tiếng phần mỏi mệt của Vương Kim truyền .
Bởi vì ngày hôm nay Diệp Ninh lúc một buổi phỏng vấn, vốn dĩ định cố chịu đựng một chút, nhưng mà ngờ rằng mới lên xe thì cảm giác chột bụng đến nữa.
Nếu phản ứng đủ nhanh, lẽ sẽ tạo một trò hề vô cùng buồn nôn.
Diệp Ninh nhíu chặt mày, giọng của vẻ cho lắm hỏi: “Anh nặng lắm ? Có bệnh viện ?”
“Vẫn , lát nữa Giai Bội sẽ đến bệnh viện khám bệnh với . Có cần gọi điện thoại cho Cố Phong, bảo qua chỗ cô ?” Vương Kim cũng giờ đang là thời gian tập thể dục buổi sáng, xác suất thể liên lạc với Cố Phong là nhỏ.
Diệp Ninh đương nhiên cũng rõ: “Anh đừng lo lắng mấy chuyện , cứ yên tâm khám bệnh .”
“Vậy cô ngoài bằng cách nào?” Vương Kim thật sự cảm thấy bệnh đúng lúc.
Diệp Ninh : “ là lớn, lẽ tự ngoài .”
Vương Kim còn thêm cái gì nữa, nhưng mà cảm thấy chột bụng nữa .
“Không , thể , cứ như ha...”
Thậm chí còn kịp hết câu quăng ống xuống lao về phía nhà vệ sinh.
Diệp Ninh tiếng chạy bộ đầy sốt ruột ở đầu dây bên , lập tức tình hình của gấp đến mức nào.
Cúp điện thoại, cô thoáng qua đồng hồ.
Lần phỏng vấn kỳ cũng là truyền thông bên ngoài mà là phóng viên từ tổng đoàn cố ý đến.
Thứ nhất là phỏng vấn tình hình cải cách của đoàn văn công, thứ hai là gặp cô.
Đây là do Lâm Thanh đích sắp xếp, cho nên cô nhất định .
Nửa tiếng , cô khỏi nhà.
Bởi vì thời tiết khá lạnh, cho nên cô dứt khoát dùng mũ và khăn quàng cổ quấn kín mặt .
Người ngoài sẽ nhận cô cũng sẽ cảm thấy quái dọ.
Cô vốn định ngoài tìm một chiếc xe taxi, ngờ rằng gặp Giang Phong Lâm đang chuẩn lái xe ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1509.html.]
“Diệp Ninh?”
Giang Phong Lâm hạ cửa sổ xe xuống, thử gọi cô một tiếng.
Diệp Ninh chút dở dở , hình như bọn họ cũng với , nhận cô nhanh thế?
Nếu như là như thế, khi cô ngoài, cũng sẽ qua đường nhận luôn ?
“Chào Giang.”
Cô lễ phép chào hỏi.
“Là cô thật , lúc nãy cũng dám nhận.”
Giang Phong Lâm , Diệp Ninh mất khả năng kiểm soát biểu cảm.
Không dám nhận mà còn nhận .
“Cô đang ngoài ? Đi thế? đưa cô !”
Anh nhiệt tình với cô.
“Không cần, gọi xe là .” Diệp Ninh thuận miệng từ chối.
Nếu hiện tại là Giang Húc Đông ở nơi thì cô sẽ lập tức lên xe ngay.
“Khách sáo với cái gì chứ, hơn nữa với phận hiện tại của cô, gọi xe bên ngoài cũng tiện lắm đúng ?” Giang Phong Lâm vô cùng tự nhiên khuyên nhủ cô.
Anh Giang Húc Đông để ý đến Diệp Ninh đến cỡ nào, cho nên mới thiện với Diệp Ninh như thế.
Diệp Ninh suy nghĩ, Giang Phong Lâm thúc giục cũng lên xe,
Giang Phong Lâm hỏi: “Đi thế?”
Diệp Ninh trả lời: “Đoàn văn công.”
“Được , cô vững nha.” Giang Phong Lâm đạp chân ga.
Anh lái xe quan sát gương mặt nghiêng của Diệp Ninh.
Mỗi khi thấy cô, vẫn cứ cảm thấy quái dị kinh ngạc sắc của cô.
Anh từng gặp Diệp Ninh lúc cô mập nhất, cũng từng thấy ít mập mạp giảm cân thành công. mà cô là đầu tiên khi giảm cân xong thể đến mức chấn động như thế .
Hơn nữa cái cảm giác xinh chỉ là vẻ bề ngoài, mà phát từ bên trong, đến cả khí chất cũng đổi .
“Trên mặt dính gì ?”
Ánh mắt của thật sự quá rõ ràng cho nên Diệp Ninh ngó lơ cũng .