Cửa phòng cấp cứu mở .
Cố Phong đang mất hồn mất vía đột nhiên bừng tỉnh.
Biểu hiện của Vương Kim còn kích động hơn cả , nhanh chóng nhảy cẫng lên sải bước chạy đến mặt bác sĩ.
“Bác sĩ, Diệp Ninh ?”
“Những vết thương cơ bản đều là vết thương ngoài da, thì nghiêm trọng nhưng mà vấn đề gì lớn.” Giọng điệu của bác sĩ cũng tính là quá nặng nề: “ mà cô uống loại thuốc , tác dụng của thuốc quá mạnh...”
“Thuốc gì?” Vương Kim thậm chí đợi bác sĩ xong sốt ruột vội vàng ngắt ngang.
Mặt bác sĩ lộ chút hổ, khi trả lời thì còn thoáng qua Cố Phong.
TBC
Tuy rằng Cố Phong vẫn gì, nhưng hai mắt vẫn cứ chằm chằm bác sĩ.
“Thuốc kích dục.” Bác sĩ cũng hiếm khi gặp tình huống , hơn nữa dựa theo tình hình của Diệp Ninh khi đưa đến đây, đại khái cũng đoán một vài chuyện.
Có lẽ cô là vì chống cự tác dụng của thuốc, cho nên mới quyết định tự hại để giữ tỉnh táo.
Cũng ai mà dùng thủ đoạn xa như thế với một con gái.
Cố Phong quá tức giận, cơ bắp mặt đều bắt đầu run lên.
“Hiện tại cô như thế nào?”
Trong giọng trầm thấp đè nén sự hung ác nham hiểu như g.i.ế.c .
“ dùng thuốc giảm tác dụng của thuốc cho cô , nhưng mà lẽ tối hôm nay cô sẽ thể tỉnh , nhưng tổng thể tới thì cũng vấn đề gì quá lớn.” Bác sĩ cũng là dùng thuốc , nếu phát tiết thì sẽ cơ thể tổn thương.
Vương Kim may mắn tức giận, trong miệng liên tục lải nhải mắng Mục Văn Hạo.
“Vậy thể thăm em ?” Cố Phong hình như bình tĩnh hơn nhiều.
Bác sĩ gật đầu : “Đương nhiên là .”
Diệp Ninh giường bệnh thở suy yếu, bởi vì mất m.á.u quá nhiều nên mặt mày trắng bệch còn chút m.á.u nào.
Cố Phong đến giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tuy rằng gì, nhưng Vương Kim rõ ràng cảm nhận sự đau lòng và khổ sở của .
“Cố Phong, cũng đừng quá tự trách, ai cũng ngờ đến sẽ xảy chuyện . May mà Mục Văn Hạo bắt, tên đó sẽ hội gây sóng gió nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1531.html.]
Đối với bọn họ mà , Mục Văn Hạo chính là một quả b.o.m hẹn giờ, tuy rằng Diệp Ninh thương, nhưng cuối cùng cũng là thu hoạch gì.
“ yên lặng ở với em một lúc.”
Cố Phong vô cùng bình tĩnh , ánh mắt vẫn cứ chằm chằm Diệp Ninh.
“Được , ngoài .” Vương Kim nơi cần đến nữa .
Cố Phong vẫn gì thêm cũng chỉ ở giường bệnh như thế, chằm chằm Diệp Ninh, thèm nhúc nhích...
Trời sáng.
Diệp Ninh vẫn luôn hôn mê đột nhiên đau khổ rên rỉ.
Tuy rằng tiếng rên nhỏ, nhưng Cố Phong lập tức phản ứng ngay.
“Tiểu Ninh?”
Vài giây , Diệp Ninh phát tiếng nỉ non nữa: “Đau quá.”
Cố Phong cô tỉnh , vui vẻ, mắt đỏ lên.
Ngoại trừ trơ mắt cô đau đớn , thể gì khác.
Diệp Ninh dần dần tỉnh , nhận Cố Phong xong, thoáng mê mang và xác định vài giây.
“Cố Phong, là đúng ?”
Lần chắc là ảo giác nữa đúng ?
Cố Phong vô cùng cẩn thận nâng tay cô sờ lên mặt , giọng phần nghẹn ngào: “Là đây.”
Diệp Ninh : “Tốt quá.”
“Chẳng chút nào cả. Thật sự... Chẳng chút nào hết.” Giọng của Cố Phong phần nghẹn ngào, thà rằng giường chính là .
“Đừng như thế, trông chẳng giống chút nào.” Diệp Ninh còn an ủi ngược .
Cố Phong lập tức lên tinh thần: “Bây giờ lập tức tìm bác sĩ ngay, em chờ một chút.”
Ít nhất đợi đến khi bác sĩ khám xong , mới thể yên tâm .
mà ngờ rằng Diệp Ninh nắm lấy