Chân trời xuất hiện ánh sáng đầu tiên.
Diệp Ninh trong lòng n.g.ự.c Cố Phong, thức dậy chút nào.
“Trời sáng .”
“Ừ.” Cố Phong cũng lười biếng.
“Chừng nào thì về?” Diệp Ninh hỏi.
Hôm nay là thứ bảy, lẽ thể ở đây một ngày.
TBC
Quả nhiên câu trả lời của Cố Phong cũng giống như dự đoán: “Ngày mai .”
Diệp Ninh há mồm, thật thể chờ đến hôm nay về, ở một đêm ngày mai về.
“Sau đừng như thế nữa.”
Nhiệm vụ huấn luyện của bộ đội căng thẳng như thế, một hai ngày nghỉ thì cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức chứ nên lãng phí việc di chuyển.
“Không .” Cố Phong trả lời vô cùng kiên định.
Nếu như thế mà chỉ chờ đến những lúc nghỉ dài hạn, lẽ chờ hai ba tháng bọn họ mới thể đoàn tụ một , thật sự chờ nổi.
Diệp Ninh dở dở .
Cô đến kinh thành hơn hai tháng, tính luôn thì chạy tới chạy lui ba , thật sự chẳng mệt là gì cả.
“ mà nhà ?”
Lúc cô mới muộn màng nhận vấn đề .
Buổi tối cửa chính ngoài sân sẽ khóa , nhưng mà kêu ai mở cửa cả.
Cố Phong lãng tráng đề tài: “Chỉ là một bức tường mà thôi, thể cản chứ?”
“Hả? Anh trèo tường nhà hả?” Diệp Ninh kinh ngạc trừng to mắt, đến cả âm lượng chuyện cũng cất cao lên ít.
Cố Phong ngờ rằng cô phản ứng lớn như thế.
Anh cũng còn cách nào khác, lúc đó mới ba bốn giờ sáng, cũng thể đánh thức cả nhà đều thức dậy đúng ?”
“Tiểu Ninh, con dậy , sáng hôm nay...”
Răng rắc, cửa phòng mở , Ngô Tú Nga từ bên ngoài , còn kịp hết câu thấy con trai và con dâu đang giường ôm .
Diệp Ninh: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1553.html.]
Cố Phong: “...”
Hai đều ngờ rằng Ngô Tú Nga sẽ đột nhiên .
Ngô Tú Nga càng ngờ rằng Cố Phong sẽ ở trong phòng.
Ba mắt to trừng mắt nhỏ, cứ thế chằm chằm mười mấy giây, cuối cùng Ngô Tú Nga cũng phản ứng , hổ cố nhịn .
“Mẹ ngoài , hai đứa cứ từ từ ngủ tiếp ha.”
Từ từ ngủ tiếp...
Bà cụ bắt đầu ăn lộn xộn luôn .
“Sao khóa cửa ?” Diệp Ninh hổ đỏ bừng mặt, oán trách Cố Phong.
Cố Phong ho khan, cũng chút hổ đáp: “Anh quên mất. mà , chúng là vợ chồng hợp pháp mà.”
Diệp Ninh nhéo eo của .
Lần suýt chút nữa Cố Phong mất khống chế.
Nửa tiếng , Diệp Ninh và Cố Phong cùng khỏi phòng ngủ.
“Anh rể, về nhà hồi nào thế?”
Người trong nhà thấy Cố Phong đương nhiên là đều kinh ngạc, nhưng mà biểu hiện của Diệp Đống là khoa trương nhất, thấy Cố Phong mà cứ như thấy quỷ.
“Nửa đêm.” Cố Phong ăn ngay thật.
“Là chuyện gì ?”
Không chỉ một Diệp Ninh nghĩ như thế, chỉ cần là bình thường thì đều sẽ nghĩ như .
Dù thì quân khu cách kinh thành mấy trăm cây , lái xe cũng mất sáu bảy tiếng đồng hồ, nếu chuyện quan trọng gì thì cũng sẽ chạy đến đêm hôm như thế.
Cố Phong đang định tiếp tục thành thật trả lời thì Diệp Ninh giành .
“Anh rể của em việc gì thì thể về nhà ?”
Diệp Đống đảo mắt tới lui giữa hai , đó lộ vẻ mặt bừng tỉnh hiểu.
Cậu định trêu chọc vài câu, Diệp Ninh cho một ánh mắt hình viên đạn.
Mấy Cố Kiến Quốc, Diệp Quốc Sinh đều thầm vui vẻ trong lòng, đương nhiên cũng vì Cố Phong sẽ về nhà.
Xem bao lâu , trong nhà bọn họ chắc chắn sẽ thêm thành viên mới!