“Được, .” Diệp Ninh nhẹ giọng đáp lời.
Cô luôn giấu diếm Cố Phong chuyện cũng là vì cô cho bất ngờ hoặc là vì mục đích gì khác cả, cô chỉ là nghi ngờ thôi.
Dù thì hiện tại cho dù là về tính cách cách ứng xử thì cô và nguyên chủ vẫn cứ khác xa quá nhiều. Cho dù một vài mặt thể miễn cưỡng giải thích , nhưng chuyện cô đột nhiên đàn dương cầm, cho dù giải thích thế nào cũng .
Nếu thật sự Cố Phong nghi ngờ gì đó, cô sắp sửa đối mặt với sự phiền toái vô cùng vô tận,
Cũng may hiện tại cô cũng tranh thủ thời gian cho bản , chuẩn sẵn sàng tất cả thứ.
Cố Phong cũng bỏ sót cảm xúc mà cô đang cật lực che giấu, thậm chí đoán cô đang giấu diếm bí mật gì đó.
“Hôm nay trong buổi biểu diễn của đoàn văn công xảy sự cố, cô ?”
Chuyện nhắc đến đương nhiên là chuyện về Vương Hinh Tuyết .
Diệp Ninh giường, vươn vai, thả lỏng nhiều.
“Còn ?”
Cố Phong tiếp tục : “ Chu kể , lúc đó cũng mặt ở đó, lẽ Vương Hinh Tuyết nên vô duyên vô cớ xảy tình huống như thế .”
Chuyện mà đến cả một đứa con nít mấy tuổi còn thể khống chế , vì Vương Hinh Tuyết khống chế chứ? Lại còn cố tình ở ngay trường hợp như ngày hôm nay nữa.
Trừ phi là nguyên nhân gì khác.
Lúc đó khi chuyện , suy nghĩ như thế.
Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, bộ biểu tình mặt đều biến mất sạch sẽ.
“Chuyện cũng nên hỏi . Sao nào, đau lòng cho cô hả?”
Cô dùng giọng điệu mỉa mai châm chọc.
Cố Phong ngờ cô sẽ như thế: “Đau lòng thì đến mức đó, chỉ là cảm thấy chỗ gì đó đúng lắm mà thôi.”
Diệp Ninh “ha hả” hai tiếng: “Nếu ghê gớm như thế, công an cũng tiếc thật đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-159.html.]
Cố Phong cô đang châm chọc , nhíu mày.
TBC
“Cô cũng cần thiết nỗi đau của khác như thế.”
Tuy rằng cô và Vương Hinh Tuyết ưa , nhưng cũng thể phủ nhận rằng chuyện sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Vương Hinh Tuyết, huống chi còn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của đoàn văn công nữa.
Diệp Ninh lập tức từ giường bật dậy, đó trừng mắt , mắt cực kỳ ngang ngược.
“ thánh nhân, càng chẳng loại lành gì, thể lấy ơn báo oán giống như . cứ thích nỗi đau của cô , cảm thấy Vương Hinh Tuyết đang đời đó!”
Trong mắt Cố Phong chợt hiện lên chút lo lắng, ngờ cô sẽ phản ứng lớn như thế.
“ cũng bảo cô thương hại cô , càng khuyên cô thánh nhân, chỉ là cảm thấy...”
“Cảm thấy nên trào phúng cô ? Hay là vui vẻ hả? Ngại ghê, mấy chuyện cũng !” Diệp Ninh đợi Cố Phong giải thích xong mất kiên nhẫn ngắt lời, xong câu cuối cùng, trong giọng tràn ngập khiêu khích.
Cố Phong lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện tại trạng thái của và cô về như lúc ban đầu, thể nào chuyện .
“ mệt , ngủ.” Diệp Ninh lạnh lùng quăng một câu, kéo thảm mỏng lên quấn chặt lấy .
Cố Phong cứng đờ tại chỗ mười mấy giây, cuối cùng cũng chỉ thể thở dào.
Mấy ngày nay vẫn luôn cố nhân nại, càng đang cố gắng tìm kiếm, tìm kiếm một cách để hai bọn họ thể chung sống với , nhưng vẻ là thất bại .
Trong phòng về yên tĩnh, yên lặng đến c.h.ế.t chóc.
Hôm .
Sáng sớm Diệp Ninh thức dậy tập thể dục.
Lúc về cô còn gặp Lý Kim Phượng đang ở trong nhà bếp lầu nấu cơm.
“Diệp Ninh, cô chuyện của Vương Hinh Tuyết ngày hôm qua ?”
Cô mới mở miệng lộ vẻ nhiều chuyện .
Nếu tối hôm qua cô cãi với Cố Phong thì lẽ Diệp Ninh sẽ chuyện với cô vài câu, nhưng hiện tại cô thậm chí thèm cô cái nào, chuẩn lên lầu.