“Ông là Trần Lễ, chủ cửa hàng bán đàn .” Diệp Ninh cũng giới thiệu đàn ông cho Cố Phong: “Là thầy Trần dạy đánh đàn dương cầm.”
Cố Phong sửng sốt.
Trần Lễ cũng nhiệt tình chạy lên bắt tay với .
“Chào , Cố Phong, thường Diệp Ninh nhắc đến , ngờ đến bây giờ mới cơ hội gặp mặt.”
“Xin chào thầy Trần.”
Cố Phong hồn , lập tức bắt tay với Trần Lễ.
Diệp Ninh chuyện tiếp: “Mỗi ngày khi từ đoàn văn công tan ca sẽ lập tức đến đây tìm thầy Trần để học đàn dương cầm.”
“ . Diệp Ninh thật sự là học trò tài năng nhất mà từng dạy, cô chỉ ở chỗ học tập ba bốn tháng nhưng bằng thường học ba bốn năm. Có thể một học trò tài năng như thế cũng là vinh hạnh của !”
Trần Lễ chút nào keo kiệt liên tục khen ngợi tài năng của Diệp Ninh, hai kẻ tung hứng phối hợp vô cùng chặt chẽ.
Diệp Ninh vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến từng phản ứng của Cố Phong.
Đây là cách mà cô nghĩ , thể giải thích vì cô sẽ đàn dương cầm, thể giải thích nguyên nhân vì mấy ngày nay cô về trễ, như thế thì lẽ cũng sẽ thể Cố Phong còn nghi ngờ cô nữa.
Quả nhiên, Cố Phong lộ vẻ mặt kinh ngạc : “Cho nên tối nào cô cũng sẽ đến đây để tập đánh đàn ?”
Diệp Ninh gật đầu : “ , ngoại trừ buổi , cuối tuần cũng sẽ đến đây.”
Trần Lễ tiếp tục phụ họa : “Diệp Ninh chỉ tài năng mà còn cực kỳ siêng năng, cũng thích tính cách của cô .”
Tất cả khó hiểu trong lòng Cố Phong đều biến mất sạch sẽ, thì là như thế .
Anh cũng thật đúng là quá hoang đường, ngờ còn sẽ nghi ngờ nghĩ đến một vài thứ tầm xàm bậy bạ .
Diệp Ninh thấy liên tục đổi sắc mặt, lập tức cách của cô thành công .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-164.html.]
Cô nháy mắt hiệu với Trần Lễ, Trần Lễ vội vàng phối hợp kể một vài chuyện khi cô ở chỗ học đàn dương cầm.
Mười phút , hai khỏi cửa hàng bán đàn .
Toàn Diệp Ninh đều nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ hiểu hết ?”
TBC
“Trước là do hiểu lầm cô, thật xin .” Cố Phong nghiêm túc.
Diệp Ninh ho khan, ngờ sẽ xin dứt khoát như thế, cho dù cố nhận lấy lời xin sẽ cảm thấy hổ nhưng cũng chỉ thể bình tĩnh nhận lấy.
“Chuyện cũng một phần của , báo cho . mà những ngày đó cũng về nhà, cho dù thì cũng cơ hội.”
“Ừ. .”
Ánh mắt của Cố Phong vẫn cứ sâu thăm như cũ, thể nào đoán đang nghĩ gì.
Anh thể thông cảm cho cô như thế, Diệp Ninh ngược càng nên thế nào.
“Sao tự nhiên cô học đàn dương cầm thế?” Cố Phong hiểu quá ít về cô, cho nên chủ động hỏi thăm.
“Chỉ là ở nhà rảnh rỗi chuyện gì , đó lúc ngang qua chỗ khéo tiếng đàn của thầy Trần, cảm thấy thích, cho nên lập tức quấn lấy thầy Trần đòi học trò của ông .” Diệp Ninh thuận miệng bịa chuyện.
Cố Phong tin tưởng những lời cô , hề nghi ngờ gì nữa.
“Bởi vì cô học đàn dương cầm, cho nên mới cứ nhất quyết đòi tìm công việc ở đoàn văn công cho cô, đúng ?”
“...”
Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, cô ngờ còn thể liên tưởng đến tận chỗ .
Cố Phong thở dài : “Xin , là chịu hỏi rõ ràng, còn tưởng rằng cô đang kiếm chuyện, vẫn là vì thèm quan tâm đến chuyện của cô, thậm chí là còn kháng cự nữa.”
Trước thật sự quá tự cho là đúng, bao giờ thử ở lập trường của cô để suy nghĩ.
Diệp Ninh chột chết, cô chỉ là dối chuyện cô đàn dương cầm với chuyện về trễ mà thôi, từ đến nay bao giờ ý định sẽ cho áy náy.