Trưa hôm , khi đến nhà ăn, Diệp Ninh gọi điện thoại về đại đội trong thôn .
Điện thoại nhanh chóng máy.
Thôn trưởng ở đầu dây bên thấy là Diệp Ninh, lập tức kích động.
“Diệp Ninh , con mau chạy về nhà xem , ngày hôm qua mấy đó đến kiếm chuyện, còn đánh thương cha của con nữa đó.”
Thôn trưởng xong một câu, lập tức mặt Diệp Ninh trở nên âm u .
“Cha của con thế nào ?”
“Đầu đánh bể, may năm mũi, bác sĩ còn chấn động gì đó nữa.” Thôn trưởng cũng rõ lắm.
Diệp Ninh siết chặt lấy ống : “Tại báo công an?”
“Cha của con cho báo công an, là nếu báo công an thì em của con sẽ bắt. Thật sự nhà con tạo nghiệt gì, dính chuyện phiền phức . Rõ ràng cứu là việc , mà ăn vạ.” Thôn trưởng tức giận bực bội .
Trong lòng Diệp Ninh trầm xuống hỏi: “Mẹ với em con ?”
TBC
“Bọn họ thì gì, nhưng mà em của con cũng sợ lắm. Cha con còn cản cho cho con , con cũng , mau với Cố Phong, bảo nó tìm chính phủ địa phương chúng , nhanh chóng giải thích rõ ràng hiểu lầm .”
Thôn trưởng thể trông cậy Diệp Ninh, chuyện nhất định dựa Cố Phong mặt xử lý mới .
“Làm phiền bác thôn trưởng báo cho cha con một tiếng, ngày mai con sẽ về ngay.”
Diệp Ninh xong trực tiếp cúp máy.
Cô vốn dĩ cũng ý định gặp nhà nguyên chủ nhanh như thế, nhưng mà bây giờ gặp cũng .
Với hiện tại nếu cô là Diệp Ninh, cha Diệp Diệp chính là cha của cô.
Từ đến nay con cô luôn bênh vực , nhà leo lên đầu ăn h.i.ế.p như thế, nếu cô nuốt trôi cục tức thì cô theo họ Diệp nữa!
“Xin nghỉ? Bao lâu?”
“Ít thì năm ngày, nếu nhiều thì bảy ngày chắc là đủ.”
Diệp Ninh cúp điện thoại xong, chuyện đầu tiên chính là gặp Từ Minh Vũ xin nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-194.html.]
Lý do cũng đơn giản, cô về nhà thăm .
Từ Minh Vũ nhận vẻ mặt cô khác thường, nhưng cũng hỏi quá nhiều, nhanh chóng phê duyệt cho cô nghỉ.
Bên phía đoàn văn công thì dễ xử lý, nhưng mà bên phía Mục Văn Hạo thì Diệp Ninh thể nào che giấu .
Dù thì bọn họ hợp đồng, ngoại trừ những chuyện quan trọng, nếu thì cô thể vắng mặt biểu diễn.
“Trong nhà xảy chút chuyện, cần về xử lý.”
Mục Văn Hạo xong lý do mà Diệp Ninh đưa , cũng phản ứng quá lớn.
“Có cần tiền và ? Có lẽ bây giờ cô cho , xử lý cho cô sẽ nhanh hơn đó.”
Giọng của Mục Văn Hạo nặng, nhưng mà ý trong lời rét mà run.
Diệp Ninh từ chối: “Không cần ngoài nhúng tay.”
Mục Văn Hạo : “Vậy , nhưng mà nếu cô thật sự giải quyết thì thể gọi điện thoại cho bất cứ lúc nào. Dù thì cũng hi vọng cây rụng tiền của xảy bất cứ vấn đề gì.”
Anh rõ ràng, nhưng sự thật cũng là như thế.
Diệp Ninh chào hỏi Mục Văn Hạo xong, thẳng đến ga tàu hỏ.
Từ nơi về nhà cần xe lửa một ngày một đêm, khi xuống xe lửa còn ô tô thêm nửa ngày.
Cho nên khi mua vé xe lửa xong, cô chuẩn lương khô ăn dọc đường, chờ đến chuẩn đầy đủ hết tất cả thứ về đại viện thì trời cũng tối đen.
Cô mở cửa phòng, ngờ Cố Phong cũng đang ở nhà, hơn nữa cũng đang sửa soạn hành lý.
Lúc Diệp Ninh mới nhớ , Cố Phong qua ngày về nhà chính là ngày mai.
Mọi chuyện thường thì đều trùng hợp như thế.
Cố Phong thoáng qua bao lớn bao nhỏ mà cô xách trong tay hỏi: “Sao mua nhiều đồ thế?”
Tuy rằng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng mà câu trả lời tiếp theo đó của Diệp Ninh dừng động tác .
“ nghĩ kỹ , ngày mai về với .”
Xe lửa về quê cũng chỉ một chuyến đó thôi, cho nên cũng cần lo là bọn họ sẽ khác xe lửa.