“Nói! Là ai kêu mày đến gây sự hả?”
Trong văn phòng của Mục Văn Hạo truyền tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.
“Không ai hết, thích Diệp Tử, cho nên...”
Người đàn ông liên tục lặp lặp những lời , nhưng mà Mục Văn Hạo chán , đợi đàn ông xong, ngón út của đàn ông lưỡi d.a.o sắc bén trực tiếp cắt đứt.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe.
“A!!!”
Người đàn ông đau đến tê tâm liệt phế.
Đường Uyển Như thẳng ở cách Mục Văn Hạo xa thấy cảnh , run lên.
Cô đương nhiên sớm Mục Văn Hạo tàn bạo, nhưng mà lâu lắm thấy nổi giận đến thế .
Người đàn ông kêu rên, lăn lộn đầy đất.
Mặt Mục Văn Hạo lạnh như băng quăng d.a.o găm dính m.á.u đến mặt gã , hơn nữa còn cầm lấy khăn tay trắng bàn lau tay của .
“Quăng ngoài .”
TBC
Anh rõ ràng là tra hỏi nữa.
Người đàn ông đau đến mặt mày vặn vẹo thậm chí cần chờ đến đám vệ sĩ tay, lăn bò thoát ngoài.
Gã sợ chậm một giây, đến mạng cũng giữ nổi.
“Mấy đều ngoài hết .” Giọng của Mục Văn Hạo lạnh nhạt đến cùng cực.
Trong văn phòng cực lớn nhanh chóng chỉ còn và Đường Uyển Như.
Anh chút hoang mang đến ghế sofa, rót một ly rượu vang đỏ cho .
Đường Uyển Như cẩn thận đến gần : “Văn Hạo, đừng giận.”
Mục Văn Hạo gì, chỉ bưng rượu vang đỏ lên uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-271.html.]
Đường Uyển Như vẫn luôn để ý đến cảm xúc của , đó chậm rãi xuống bên cạnh.
“Em thấy thật sự là bởi vì quá thích Diệp Tử, thật em cũng từng gặp khách hàng điên cuồng như thế .”
Cô cẩn thận thử thăm dò.
Trên mặt Mục Văn Hạo ngoài trừ vẻ lạnh lùng thì còn bất cứ biểu tình nào khác.
Đường Uyển Như hít một thật sâu : “Nguy hiểm ngày hôm nay coi như giải quyết, nhưng mà loại chuyện như thế sẽ luôn khó tránh khỏi. Với chúng cũng thể lấy bạo chế bạo mãi , lỡ như đến lúc đó chọc nên chọc, chúng cũng sẽ phiền phức.”
Mục Văn Hạo híp mắt , ánh mắt về phía cô trở nên vô cùng sâu lắng.
“Vậy em coi chúng cái gì bây giờ?”
Trong lòng Đường Uyển Như vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn cố vẻ mặt nghiêm túc : “Hình tượng của Diệp Tử thật sự thể gặp , em hiện tại Diệp Tử thể mang đến độ nổi tiếng cho phòng ca múa, nhưng mà ảnh hưởng do cô mang đến cũng sẽ lớn. Em suy nghĩ cẩn thận xong, cảm thấy nên chậm rãi giảm tần suất biểu diễn của cô xuống, nhưng mà cứ yên tâm, những ngày cô lên sân khấu biểu diễn, em thể vất vả một chút, lên hát cô .”
Nói xong lời cuối cùng, cô vẻ như tất cả chuyện đều suy nghĩ vì Mục Văn Hạo.
Cô mới xong, bầu khí bên trong văn phòng lập tức đông cứng .
Ánh mắt của Đường Uyển Như về phía Mục Văn Hạo tràn ngập tình yêu, chờ đợi đưa quyết định.
Ngay lúc cô cảm thấy Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ cô thuyết phục thì Mục Văn Hạo đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm của cô .
Tay của đàn ông giống như một cây kìm sắt, cứ như bóp nát xương cốt của cô .
Đường Uyển Như đau đến kêu lên, gần như theo bản năng tránh thoát.
mà ánh mắt hung ác nham hiểm của Mục Văn Hạo trái tim của cô đập hẫng một nhịp.
“Văn Hạo, em đau.”
Trong mắt cô rưng rưng nước mắt, yếu đuối đáng thương cầu xin.
Mục Văn Hạo thấy dáng vẻ của cô , cũng lộ bất cứ vẻ thương hương tiếc ngọc nào, ngược giống như bóng tối bao phủ, âm u khủng bố.
“Cô cũng ghét nhất là loại tự cho rằng thông minh.”
Hơi thở của Đường Uyển Như khựng , sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Văn Hạo, em hiểu đang cái gì.”