Trong nhà tối đen như mực,
Diệp Ninh mới về đến nhà mở đèn lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng bộ căn phòng.
Trên bàn một xấp tiền giấy đè ly nước, bên cạnh còn một tờ giấy.
“Tuần bộ đội tập huấn, tiền là tiền trợ cấp tháng .”
Tờ giấy là do Cố Phong để .
Có tập huấn nghĩa là ít nhất trong vòng một tuần đều sẽ về nhà.
Diệp Ninh bất cứ cảm giác gì.
Bọn họ từ quê về, mỗi ngày Cố Phong đều càng thêm bận rộn, mà cô cũng dồn bộ lực chú ý chuyện công việc.
Hình thức chung sống nhúng tay chuyện của , giống như hai xa lạ quen thuộc, ai phiền cản trở đến ai.
Cô cất tiền , rửa mặt ngủ.
Hôm , đoàn văn công.
Tập luyện kết thúc, tất cả trong dàn nhạc đều nhận kẹo mừng của Lý Mạn Mạn.
Diệp Ninh khẽ hỏi thăm Trịnh Thư Vân, dù thì mấy tháng qua Lý Mạn Mạn giống như vẫn luôn xem mắt, nhưng cũng cô hẹn hò với ai cả.
“Là quân nhân mà cô gặp khiêu vũ trong vũ hội liên hoan đó.”
Câu trả lời của Trịnh Thư Vân càng Diệp Ninh cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách vũ hội liên hoan hoan nghênh đến thế.
“ , cô chuyện Sầm Lan và Vương Hinh Tuyết nghỉ chơi ?”
Trịnh Thư Vân cũng đột nhiên nhớ đến chuyện , cảm thấy lẽ Diệp Ninh còn đến.
Quả nhiên Diệp Ninh lắc đầu.
“Ngay mấy ngày cô xin nghỉ về quê đó, ngày đầu tiên Sầm Lan đến đoàn văn công việc , thế nào mà ở trong phòng nghỉ cãi với Vương Hinh Tuyết, hơn nữa hai cãi lớn dữ lắm, đó ai thèm ngó ngàng đến ai nữa.” Trịnh Thư Vân đến chuyện , thật sự khó mà nỗi đau của khác.
Trước Sầm Lan chính là chó săn một của Vương Hinh Tuyết, hai bọn họ nghỉ chơi , đây tuyệt đối là chuyện mà tất cả đều ngờ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-273.html.]
“Sau đó đội trưởng Lý còn cố ý giảng hòa cho hai bọn họ, nhưng mà thành công, cũng bọn họ cãi vì chuyện gì nữa.” Trịnh Thư Vân vẫn khá là tò mò.
Chỉ sợ ai rõ chuyện ẩn giấu phía hơn Diệp Ninh, nhưng mà cô hề biểu hiện ngoài, lộ vẻ như mới chuyện .”
“Thư Vân, Diệp Ninh, hai còn ăn cơm nữa? Đi trễ là còn chỗ đó.” Ngoài cửa nhắc nhở, ngắt ngang cuộc chuyện của hai bọn họ.
TBC
“Đi thôi, ăn cơm.” Trịnh Thư Vân gọi cô.
Chờ hai nhà ăn múc cơm xong , bên trong thật sự còn tìm ghế trống nào nữa.
Bọn họ bưng mâm cơm bên trong, gần như thấy Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan ăn cơm lẻ loi cùng một lúc.
Hai ở hai bên trái , ở giữa còn để trống hai ghế, đều tự ăn cơm một .
Trịnh Thư Vân cảm thấy hình ảnh thú vị, đang định chế nhạo vài câu thì Sầm Lan đột nhiên từ chỗ bật dậy.
“Cô, mấy cô ở đây .”
Cô rõ ràng là đang với Diệp Ninh, thậm chí còn hết câu lập tức bưng mâm cơm chỉ mới ăn một chút lên chạy trối chết.
Trịnh Thư Vân khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên cô nhường chỗ cho tụi thế?”
Trước khi Sầm Lan đối mặt với của đội nhạc khí thì luôn vẻ cao cao tại thượng, cảm thấy bản tài giỏi.
Diệp Ninh xuống vị trí ghế của Sầm Lan, : “Có lẽ là cô ăn xong .”
“ thấy giống như cô đang sợ cái gì đó.” Trịnh Thư Vân thuận miệng phỏng đoán.
Diệp Ninh : “Chắc là đang sợ đó.”
Trịnh Thư Vân khoa trương chậc lưỡi : “Sầm Lan sợ cô hả? Bớt đùa .”
Hai ăn chuyện, bầu khí vô cùng hài hòa.
Diệp Ninh dùng khóe mắt về phía Vương Hinh Tuyết vài giây, đó về phía Tôn Manh Manh mấy của đội ca hát vây quanh cách đó xa.
Tuy rằng hiện tại hát chính của đội ca hát vẫn lấy Vương Hinh Tuyết là chủ, nhưng mà trong lòng đều rõ ràng, chuyện Tôn Manh Manh thế Vương Hinh Tuyết chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đang từ chỗ cao ngã xuống, cảm giác chênh lệch cực lớn đó mới là sự tra tấn tàn nhẫn nhất.