Ba ngày , của đội ca hát và ba nhạc tập hợp mở họp.
Mà Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ thì vác hai cái quầng thâm mắt khoa trương xuất hiện.
Không chỉ như thế, Lý Kiến Hoa từ đến nay đều chú ý đến hình tượng thì cằm còn để đầy râu, đến cả quần áo cũng đều ba ngày .
Mọi thấy hai đội trưởng như thế , càng cảm thấy áp lực lớn hơn nữa.
“Hôm nay bảo đến đây họp chính là vì tiếp thu ý kiến của , tranh thủ thể sáng tạo một tiết mục ca khúc mới trong thời gian ngắn nhất.” Giọng của Lý Kiến Hoa khàn đặc, là ngay đang nóng trong .
Mọi sang , đây là đầu tiên bọn họ gặp tình huống .
Từ đến nay bọn họ đều là đội trưởng bảo tập cái gì thì tập cái đó.
Từ Minh Vũ mấy gương mặt căng thẳng , vẻ nhẹ nhàng : “Mọi thể thỏa thích, chẳng hạn như nghĩ đến giai điệu nào đó khá bắt tai, câu hát dễ êm tai hoặc là kích động lòng gì đó, cho dù là nhiều ít đều thể .”
Bọn họ cũng buộc đến còn cách nào khác. Dùng ba ngày hai ca khúc mới nhưng vô cùng bình thường, dùng nó để ứng phó cho buổi biểu diễn bình thường thì còn , nhưng dùng nó để thi đấu với đoàn văn công Tây Nam thì chắc chắn sẽ hiệu quả.
Yên lặng một lúc lâu, Tôn Manh Manh dẫn đầu lên tiếng.
“Đội trưởng, một đoạn giai điệu, ?”
Lý Kiến Hoa lời cô , hai mắt lập tức tỏa sáng, nhanh chóng cầm giấy bút đến.
Dưới ánh chăm chú của Tôn Manh Manh bắt đầu ngâm nga giai điệu dài chừng mười mấy giây.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đều nghiêm túc lắng .
Chờ Tôn Manh Manh ngân nga xong, bộ đại sảnh đều lặng ngắt như tờ.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ liếc , ngay từ đầu còn kích động dần dần bình tĩnh trở .
Giai điệu cũng đáng để thưởng thức, nhưng mà vẫn đến mức bất ngờ, càng miễn bàn đến chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-277.html.]
mà Tôn Manh Manh mở đầu, những khác cũng đều bắt đầu trở nên sinh động.
Người thứ hai mở miệng chính là Vương Hinh Tuyết thua kém.
Cô đưa một vài câu hát, nội dung lời bài hát mang theo cảm giác van nài, tuy rằng cũng chút cảm giác nhưng khó thể trình diễn ở trường hợp .
Tiếp theo đó mỗi đều góp lời , cực kỳ náo nhiệt.
Lý Kiến Hoa ghi chép cẩn thận tất cả những gì mà cảm thấy tác dụng.
Diệp Ninh ở trong nhóm đội nhạc khí, từ đầu đến cuối đều chuyện.
Cô tính toán của Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ, nhưng mà chỉ dựa cách mà sáng tác một ca khúc xuất sắc, rõ ràng là chuyện tưởng.
Mọi thỏa thích chừng nửa tiếng đồng hồ, Lý Kiến Hoa kêu dưng.
Anh ghi chép chừng vài trang giấy, nhưng mà ý kiến đóng góp nào thật sự đáng tin, cũng nếu cứ tiếp tục nữa thì cũng chỉ đang chuyện vô ích, đành giải tán .
Sắc mặt của và Từ Minh Vũ càng thêm nghiêm túc, nhưng mà càng sốt ruột thì càng tìm linh cảm.
Buổi trưa.
Trịnh Thư Vân đang chuẩn xuống nhà ăn ăn cơm, thấy một Diệp Ninh đang tìm kiếm gì đó ở khu vực cách văn phòng Lý Kiến Hoa xa.
“Diệp Ninh, cô đang cái gì đó?”
Diệp Ninh trả lời: “Nhẫn của rơi ở chỗ .”
Trịnh Thư Vân ngơ ngác hỏi: “Cô đeo nhẫn hả?”
Diệp Ninh vô cùng khẳng định gật đầu : “Ừ, đeo.”
TBC
“Vậy tìm phụ cô.” Trịnh Thư Vân nghĩ nhiều, dù nhẫn là một vật dụng quan trọng. Nếu là nhẫn cưới thì càng quan trọng hơn.
“Cảm ơn.” Diệp Ninh cảm ơn cùng Trịnh Thư Vân xác định phạm vi nhẫn mất.