Đau đớn Diệp Ninh đổi sắc mặt, nhưng mà cô cũng rảnh lo lắng quá nhiều, đối mặt với những đòn đánh càng thêm mạnh bạo, cô dần dần cảm thấy chút chịu nổi.
Một đàn ông trong đó nắm thời cơ, vòng phía cô đánh.
Diệp Ninh nhận nguy hiểm, nhưng mà mấy tên mặt cô ứng phó xuể , chờ đến khi cô phản ứng thì cũng chậm.
Cơn đau đớn bên trong dự đoán cũng ập đến, đàn ông đằng Mục Văn Hạo thoát khỏi vòng vây đánh nghiêng xuống đất.
Diệp Ninh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu Mục Văn Hạo tay kịp lúc, hậu quả thật sự dám tưởng tượng.
Hiện tại trong hẻm nhỏ , những còn thể chỉ còn mấy đang đánh với Diệp Ninh.
Bọn họ cũng ý thức kế hoạch ám sát Mục Văn Hạo thể thành công, cả đám đều hề do dự xoay bỏ chạy, bỏ mặc mấy đồng bọn Mục Văn Hạo đánh ngã xuống đất .
Diệp Ninh cũng ngờ rằng mấy sẽ rút lui nhanh như thế, theo bản năng về phía Mục Văn Hạo.
Hiển nhiên Mục Văn Hạo cũng ý định đuổi theo.
Thật cần đuổi theo, hiện tại trong bảy tám đang trong hẻm, còn hai vẫn còn tỉnh táo, chỉ cần tra hỏi bọn họ là thể chuyện là do ai sai khiến.
Diệp Ninh cảm thấy bất ngờ chính là Mục Văn Hạo thèm hỏi câu nào, lập tức với cô: “Đi thôi.”
Diệp Ninh nhíu chặt mày, hỏi thì cũng thôi, nhưng mà gặp chuyện thế chẳng lẽ nên báo công an, chờ công an đến ?
Ngay lúc cô ngẩn , Mục Văn Hạo khỏi đầu hẻm.
Diệp Ninh do dự vài giây, vẫn quyết định theo.
Từ ngõ nhỏ ngoài, đường phố bên cạnh vẫn cứ trống , ai.
Diệp Ninh đồng hồ, nhưng cũng hiện tại ít nhất cũng sắp sáng .
Tối hôm nay đúng là quá nguy hiểm kịch tính.
Cánh tay thương chảy m.á.u nhuộm đỏ quần áo, nhưng mà cô thể xác định chỉ là thương ngoài da, nhưng vì bảo đảm an , vô vẫn quyết định đến bệnh viện.
TBC
“Hiện tại việc gì, chúng cứ như thế...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-305.html.]
Hai chữ bỏ kẹt ở trong cổ họng.
Diệp Ninh phát hiện mặt Mục Văn Hạo vô cùng tái nhợt, đến cả màu môi cũng đúng cho lắm.
“Anh thế?”
Cô dùng tầm mắt quan sát cẩn thận, lúc mới phát hiện hình như từ lúc từ trong hẻm đến bây giờ, vẫn luôn dùng tay bịt chặt bụng.
Một ý tưởng lắm xuất hiện trong đầu của Diệp Ninh.
“Anh thương ?”
Cô mới hỏi xong, Mục Văn Hạo bắt đầu lắc lư, rõ ràng là sắp thẳng nổi nữa.
Diệp Ninh thấy m.á.u tươi thấm dọc theo đầu ngón tay của Mục Văn Hạo chảy xuống.
Giây tiếp theo, Mục Văn Hạo chịu nổi nữa dựa cô.
Diệp Ninh lập tức nâng , sốt ruột : “Mục Văn Hạo, cố chịu chút, lập tức đưa đến bệnh viện ngay!”
“Không...” Mục Văn Hạo suy yếu phun một chữ, ý thức dần mơ màng.
Diệp Ninh hiểu đang cái gì.
mà Mục Văn Hạo nhanh chóng cố lên tinh thần : “Không , bệnh viện...”
“Anh thương, đến bệnh viện sẽ c.h.ế.t đó!” Diệp Ninh khỏi tăng thêm âm lượng, tuy rằng cô cũng rốt cuộc thương nặng , nhưng mà trạng thái hiện tại của nhất định cần đến bệnh viện.
Mục Văn Hạo xong những lời , phản ứng càng thêm kịch liệt, ngờ còn giãy giụa tự vững.
“ đến bệnh viện, về nhà, đưa về nhà!”
Đây là đầu tiên Diệp Ninh gặp một màng đến sự sống c.h.ế.t của bản như thế, còn thêm gì nữa thì Mục Văn Hạo lảo đảo vài bước đột nhiên ngã quỵ xuống.
Diệp Ninh vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình của : “Mục Văn Hạo, tỉnh nào, nhà ở ?”
Cô địa chỉ nhà của Mục Văn Hạo.