Diệp Ninh trực tiếp dời mắt , xen chuyện khác.
Mục Văn Hạo giận chết, thèm để ý đến miệng vết thương đẩy mạnh Đường Uyển Như , hơn nữa còn từ ghế sofa lên.
“Cô .”
Từ đến nay bao giờ Đường Uyển Như tuyệt vọng như bây giờ, tay nổi lên gân xanh, tất cả đều đang biểu hiện cảm xúc tức giận, cam lòng và tức giận của cô hiện tại.
Mục Văn Hạo đưa lưng về phía cô , bố thí cho cô một ánh mắt nào.
Thật Đường Uyển Như còn hiểu rõ hơn bất cứ nào khác, đàn ông lạnh nhạt, vô tình đến mức nào, cuối cùng cũng ý thức cô bao giờ thể vãn hồi nữa.
Giây tiếp theo, tầm độc ác của cô trực tiếp về phía Diệp Ninh.
Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , Diệp Ninh c.h.ế.t thây từ lâu .
“Là cô! Là cô cướp Văn Hạo của , sẽ tha cho cô!”
Cô hung hăng quăng một câu, xoay ngoài.
Diệp Ninh phát điên, một cái nồi từ trời rơi xuống tự nhiên ụp vô đầu của cô.
Bóng dáng của Đường Uyển Như nhanh chóng biến mất khỏi cổng chính, bầu khí trong phòng càng thêm áp lực và ngạt thở hơn cả đó.
“Bây giờ hài lòng ?”
Diệp Ninh cố nén lửa giận, trầm giọng chất vất Mục Văn Hạo: “Anh cảm thấy cuộc sống của an nhàn quá đúng ? Rõ ràng là chuyện của hai các , vì liên lụy đó?”
“Kiếp g.i.ế.c cha hả? Vì thế với ?”
Cô gây chuyện, nhưng cũng sợ phiền phức, chẳng qua loại chuyện gánh tội cô thật sự thể nào chấp nhận .
Mục Văn Hạo lạnh mặt cô: “Chuyện hôm nay coi như nợ cô một , cô yêu cầu gì cũng thể .”
Diệp Ninh thật sự là giận quá hóa : “Anh lúc nãy Đường Uyển Như cái gì hả? Cô sẽ bỏ qua cho ? Anh cũng đừng quên, cô phận của , chỉ sợ bao lâu nữa, cả cái thành phố đều sẽ là Diệp Tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-316.html.]
“Cô dám. Chuyện cô lo lắng cũng sẽ diễn , chỉ cần ở đây, cô dám gì cô.”
Đối với chuyện thì Mục Văn Hạo vẫn thể khẳng định trăm phần trăm.
Diệp Ninh thật sự nhào lên tát cho một bạt tay, nhanh chóng tỉnh táo .
TBC
Anh thật sự khi một cô gái vì yêu sinh hận thì sẽ điên cuồng đến mức nào.
“ đói bụng, cô nấu cơm xong ?”
Mục Văn Hạo rõ ràng là tiếp tục thảo luận đề tài nữa, lập tức chuyển sang đề tài khác.
Sức nhẫn nại của Diệp Ninh đến giới hạn, cô cởi tạp dề xuống quăng mặt đất.
“Ông chủ Mục tự mà ăn!”
Cô xong lập tức nghênh ngang rời .
Lần cho dù Mục Văn Hạo dùng cái gì uy h.i.ế.p cô thì cô cũng ở nơi thêm một giây nào nữa.
Không bao lâu , trong nhà cũng chỉ còn một Mục Văn Hạo.
Anh cố chống cơ thể mệt nhừ sofa một chốc, cuối cùng lộ nụ châm chọc mỉa mai.
Anh dậy, chuẩn phòng bếp.
mà khi ngang qua căn phòng phía đông, do dự một chút vẫn .
Anh thoáng qua cái giường Diệp Ninh ngủ tối hôm qua, nó dọn dẹp ngay ngắn khác gì lúc .
mà cái ghế bên cạnh cái áo bông mà Diệp Ninh mặc hôm , đằng áo bông đều là máu, rõ ràng là cô còn kịp vứt .
Đống m.á.u đều là của .
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Diệp Ninh cõng về, cùng với hình ảnh cô chăm sóc hai ngày , đầu tiên Mục Văn Hạo cảm thấy hình như căn nhà yên lặng.