“Đừng nữa, đoàn văn công chúng sẽ cho phép để kiểu tóc . Với kiểu tóc cũng kén dáng mặt, ai uốn tóc cũng .”
Diệp Ninh nhận Trịnh Thư Vân cũng , nhịn nhắc nhở.
“So với mấy ở nơi thì cảm giác chúng quê mùa ghê.” Trịnh Thư Vân cảm thán.
Diệp Ninh cảm thấy như thế, quê mùa một chút cũng , nếu nhiều năm , nếu cẩn thận thì đều sẽ trở thành lịch sử đen tối.
Một lúc , xe chậm rãi dừng của nhà nghỉ.
Từ Minh Vũ lập tức sắp xếp trật tự xuống xe.
Tất cả ở nhà nghỉ đều là nhân viên đến tham dự hội diễn liên hợp, Từ Minh Vũ và những phụ trách dẫn đội khác đến quầy lễ tân đăng ký, đó bắt đầu phân chia phòng ở.
Hai một phòng, lựa chọn tự do.
Trịnh Thư Vân trực tiếp dấu với Diệp Ninh, lấy một chìa khóa phòng nhất từ trong tay Từ Minh Vũ.
TBC
Đây là đầu tiên Diệp Ninh ở trong nhà nghỉ, đến phòng , thấy phòng còn hơn trong tưởng tượng của cô một chút.
Hai cái giường đơn tiêu chuẩn, tủ quần áo, bàn ghế dài,bình nước nóng, thậm chí còn cả phòng vệ sinh.
“Cũng tệ lắm.” Trịnh Thư Vân xuống giường nệm thử, cũng khá hài lòng.
Diệp Ninh lãng phí thời gian, bắt đầu sửa soạn hành lý.
Trịnh Thư Vân thì quá vội vàng, vẫn lên kế hoạch xem tiếp theo sẽ chơi.
“Diệp Ninh, Thư Vân, các cô sửa soạn xong ? Xuống lầu tập hợp ăn cơm thôi.”
Giọng của Lý Mạn Mạn từ ngoài cửa truyền đến.
Bọn họ xuất phát từ lúc sáng sớm, hiện tại lúc là giữa trưa, ít đều đói meo từ lâu.
Trịnh Thư Vân nhắc đến ăn cơm là lập tức lên tinh thần: “Được, chúng xuống ngay đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-348.html.]
Diệp Ninh cũng sửa soạn gần xong , đội nón và khăn quàng cổ bao tay , trùm kín mít.
Hiện tại đang là mùa đông giá rét, ngoài đương nhiên chú ý giữ ấm.
“Diệp Ninh, cô bọc thành cái bánh chưng nữa ? Không chút nào.”
là quá lãng phí gương mặt xinh của cô.
Diệp Ninh Trịnh Thư Vân chỉ áo bông, đó khoác thêm một cái áo khoác, mũ cũng khăn quàng cổ, cảm thấy cô nên nhắc nhở cô một chút.
“Ngày mai biểu diễn , nếu hôm nay cảm thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy đó.”
Trịnh Thư Vân cảm thấy ở nơi đây thì hình tượng cũng quan trọng, nhưng mà cô vẫn theo lời Diệp Ninh, quấn một cái khăn quàng cổ quá dày.
Chờ đến khi bọn họ xuống lầu tập hợp thì cũng ít .
Ngoại trừ các thành viên của đội ca hát và đội nhạc khí , còn cả của bộ phận diễn kịch và một ít nhân viên cùng.
Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa và Trương Quốc Trụ đang trò chuyện nhiệt liệt, thấy đều đến đông đủ, chuẩn xuất phát ăn cơm.
“Đội trưởng Lý, chờ chút , Vương Hinh Tuyết còn xuống.”
Người chuyện là Sầm Lan.
Lúc nãy khi phân chia phòng, tất cả đều cố tình tránh Vương Hinh Tuyết, đế cuối cùng chỉ còn hai là cô và Vương Hinh Tuyết.
Tuy rằng hai nghỉ chơi với từ lâu, nhưng Lý Kiến Hoa vẫn cứ sắp xếp cho bọn họ ở chung một phòng.
Lý Kiến Hoa lướt qua , đúng là thấy Vương Hinh Tuyết.
“Sao cô còn xuống nữa?”
Sầm Lan thành thật : “Lúc ngoài thì hình như cô khỏe lắm, còn nôn nữa.”
Diệp Ninh Vương Hinh Tuyết nôn, đáy mắt chợt lóe lên.