Ngô Tú Nga sợ chết, may mà thầy thuốc Đông Y già còn để một phương thuốc. Nói là chỉ cần bồi bổ theo đúng phương thuốc , lẽ Cố Kiến Quốc còn một chút hi vọng.
Tuy rằng phương thuốc, nhưng mà dược liệu ghi bên trong quý, vùng quê hẻo lánh ở chỗ bọn họ thể nào mua , cho nên Ngô Tú Nga mới cố ý thư, hơn nữa còn gửi kèm luôn cả phương thuốc, nhờ Cố Phong và Diệp Ninh tìm phụ.
Diệp Ninh cầm phương thuốc đến các cửa tiệm thuốc trong thành hỏi thăm hết , cửa hàng bán dược liệu nhân sâm năm mươi năm tuổi nào hết.
Người kiến nghị là chỉ các tiệm thuốc Đông Y trong các thành phố lớn mới thể mua .
Hiện tại nếu cô đến kinh thành, chuyện còn liên quan đến mạng sống của Cố Kiến Quốc, Diệp Ninh đương nhiên thể bỏ qua cơ hội .
mà hiện tại sắp ăn tết, tiệm thuốc đều đóng cửa, mưa dược thì cũng chỉ thể tạm thời ở nơi , chờ đến tết cửa tiệm mở cửa mua sắm.
Trịnh Thư Vân Diệp Ninh thế, lập tức cô còn tính toán khác, cho nên cũng khuyên nữa.
Một đêm nhanh chóng qua .
Sáng sớm tinh mơ, mấy Lý Mạn Mạn sốt ruột chạy đến gọi bọn họ ăn sáng, dạo phố.
Diệp Ninh thể đánh giá thể lực của mấy cô gái .
Cô là mỗi ngày đều tập thể dục, nhưng theo bọn họ dạo phố cũng cảm thấy chút mệt mỏi, nhưng mà bọn họ giống như mệt là gì, liên tục mua đồ bao lớn bao nhỏ.
Hơn nữa mua sắm đồ ở kinh thành còn một chỗ chính là ngoại trừ một món hàng lớn , nhiều thứ đều cần đến phiếu, cho nên bọn họ mới thể mua hàng chút nương tay như thế.
Buổi chiều, Trịnh Thư Vân đột nhiên nổi hứng, dùng thời gian còn để tóc.
Mấy Lý Mạn Mạn cũng dạt dào hứng thú, Diệp Ninh cũng kéo cùng, nhưng mà cô cũng tìm thợ cắt tóc, chỉ ở một bên chờ đợi bọn họ.
Cô dựa chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, ánh mắt trời xuyên thấu qua thủy tính sáng ngời chiếu , ấm áp.
Cô tiện tay lật xem mấy cuốn báo chí đặt ở bên cạnh cho khách hàng g.i.ế.c thời gian, thoáng ngước mắt lên thấy ở đối diện đường một đàn ông đang lén lút chằm chằm cô.
Khi đàn ông nhận tầm mắt của cô, lập tức hoảng loạn thu tầm mắt , đó giả vờ như đang quan sát biển xe ở ven đường.
Diệp Ninh nhíu mày, cảm thấy đúng cho lắm, lúc cô định tìm hiểu kỹ càng hơn thì đàn ông nhanh chóng rời .
Là cô quá nhạy cảm ?
Cô chằm chằm con đường ở đối diện thêm một lúc, cũng thấy bóng dáng đàn ông về.
Lúc Diệp Ninh mới thu hồi tầm mắt, vứt mớ cảm xúc hoài nghi đầu.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ , cuối cùng mấy Trịnh Thư Vân uốn tóc xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-386.html.]
Diệp Ninh kiểu tóc uốn giống y như đúc của , cố nén ý xuống.
“Khá .”
Kiểu tóc bọn họ chính là tóc xoăn lọn to xõa tung thịnh hành nhất thời điểm , nhưng Diệp Ninh cảm thấy kiểu tóc khoa trương.
Thật bọn họ lên sân khấu biểu diễn yêu cầu nghiêm khắc về hình tượng, kiểu tóc như thế chắc chắn là . mà hiện tại đang ăn tết, lợi dụng thời gian nghỉ ngơi để một chút cũng thể hiểu .
Trịnh Thư Vân vẻ vô cùng hài lòng với kiểu tóc mới , đến mi mắt cong thành hình trăng non.
mà cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ bọn họ bọn họ về nhà , chỉ còn một chút thời gian như thế , cái gì cũng .
Mọi thương lượng xong đều nhất trí quyết định về nhà nghỉ sửa soạn hành lý, đó về nhà.
“Diệp Ninh, cô thật sự về cùng với chúng hả?”
Trịnh Thư Vân xác nhận xác nhận với Diệp Ninh.
TBC
“Ừm, hiếm lắm mới thể đến kinh thành một , ở chơi thêm mấy ngày nữa.” Diệp Ninh cũng chuyện cô cần mua dược liệu cho cha chồng, chỉ tùy tiện tìm một cái cớ.
Trịnh Thư Vân cảm thấy cô là bởi vì sắp ăn tết cho nên mới về nhà một xúc cảnh sinh tình.
“Vậy cô ở bên nhớ cẩn thận chút nha, nếu việc gì thì liên lạc với Tiêu Lệ Tú hoặc là Dư Mỹ Mỹ.”
Dựa phận của bọn họ, còn đang ở kinh thành, về phương diện an chắc chắn là vấn đề gì.
“Được .”
Diệp Ninh đồng ý giúp Trịnh Thư Vân sửa soạn hành lý, lúc thì hành lý của bọn họ nhẹ nhàng, nhưng mà khi rời thì nhét đầy rương hành lý.
Chờ đến khi tiễn mấy Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn , bên phía Diệp Ninh mới coi như yên tĩnh .
Hôm nay là ba mươi tết, đến chiều tối, mỗi một gia đình đều vô cùng náo nhiệt, nhưng mà bên phía nhà nghỉ vẻ yên lặng.
Diệp Ninh về phòng, máy bàn trong phòng đột nhiên reo lên.
Cô chút kinh ngạc, nghĩ rốt cuộc ai sẽ gọi đến cái điện thoại , sửng sốt vài giây mới cầm lấy ống .
“Alo?”
“Cô quả nhiên vẫn còn ở kinh thành.”
Giọng lười biếng của Mục Văn Hạo theo đường dây điện thoại truyền đến.