Đường phố buổi chiều nhộn nhịp hơn buổi sáng nhiều, ít trẻ con mặc quần áo mới chạy đường phố, ngõ nhỏ chơi đùa la hét.
Diệp Ninh cũng gấp gáp gì, cứ chậm rãi dạo.
mà khi qua vài con phố, bước chân của cô đột nhiên tạm dừng.
Hiện tại cô lúc một cửa hàng, thông qua cửa sổ của cửa hàng , cô thấy một bóng đang bên cạnh cột đèn đường ở phía .
Hơn nữa đối phương còn trùm kín mít, đến cả mặt cũng để lộ.
Cô chằm chằm cửa sổ sát đất vài giây, đó bước nhanh hơn, hơn nữa còn lập tức quẹo ngõ nhỏ gần nhất.
Cô mới động tác, bóng dáng cũng lập tức đuổi theo.
Diệp Ninh thể khẳng định đang theo cô, trực tiếp bỏ chạy.
Cô nghĩ đối phương là ai? Theo dõi cô là mục đích gì? mà một chuyện cô thể khẳng định, đó chính là chắc chắn ý gì.
Cô chạy càng nhanh thì phía cũng đuổi theo càng sát .
Cô ý thức cô chạy nhanh bằng đối phương, bắt đầu tính thử xem xác suất cô cầu cứu đường thành công là bao nhiêu.
Đầu tiên là cô chạy hết ngõ nhỏ, đến đường lớn khá nhiều qua .
Quả nhiên, khi đối phương nhận ý đồ của cô thì lập tức kéo dãn cách với cô nữa.
Diệp Ninh ý thức cách tác dụng, chạy chậm hỏi thăm đường xem đồn công an ở chỗ nào.
Khi cô càng ngày càng gần đồn công an thì theo dõi cô cuối cùng cũng bỏ cuộc, nhanh chóng lẫn đám đông biến mất.
Diệp Ninh há to miệng thở hổn hển, đồn công an gần trong gang tác, xung quanh thấy , cô rõ cho dù cô báo án thì chỉ sợ là công an cũng thể nào lập án thụ lí.
Cô tại chỗ trong chốc lát, xác định nguy hiểm mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà nghỉ.
Chờ Diệp Ninh về phòng , cảm xúc căng thẳng mới thả lỏng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-393.html.]
Người theo dõi cô là vì cướp tiền là cướp sắc? Hoặc là ai đó lệnh?
Nếu là cái thứ nhất thì đó chỉ là tình huống ngoài ý , nhưng nếu là cái thì sẽ phiền phức.
TBC
mà cô mới đến kinh thành hai ba ngày mà thôi, cô đắc tội nào.
Cho dù là trong buổi biểu diễn liên hợp, cô phát sinh một ít xung đột với của đoàn văn công Tây nam, nhưng cũng đến mức đối phương hành động như thế.
Reng reng reng!
Điện thoại bàn đột nhiên đổ chuông, Diệp Ninh đang suy nghĩ giật , cũng cô lập tức hồn .
Cô còn tưởng là Mục Văn Hạo rảnh rỗi sinh nông nổi đến kiếm chuyện, dù thì điện thoại nơi , còn thể gọi đến đây cũng chỉ mà thôi.
“Alo, ông chủ Mục, lệnh gì nữa đây?”
Tâm trạng của cô đang vui, giọng điệu đương nhiên cũng chẳng mấy hiền , thậm chí còn chờ đối phương chuyện, cô mất kiên nhẫn hỏi.
mà giây tiếp theo, trong ống lập tức vang lên giọng của một đàn ông khá trầm.
“Cô lập tức rời khỏi kinh thành.”
Diệp Ninh nín thở, lập tức phản ứng .
“Anh là ai, tìm ai?”
Cô nhận chủ nhân của giọng , hơn nữa đối phương mở miệng một câu khó hiểu như thế, phản ứng đầu tiên của cô chính là đối phương gọi nhầm , đây là một trò đùa.
Người xa lạ trong điện thoại trả lời câu hỏi của cô, chỉ tiếp tục lặp những gì mới nữa.
“Cô lập tức rời khỏi kinh thành, nếu sẽ nguy hiểm.”
Diệp Ninh nhíu chặt mày , nghĩ đến chuyện mới theo dõi, trong lòng vô cùng nặng nề hỏi: “Rốt cuộc là ai? sẽ gặp nguy hiểm gì?”
“Nếu sống thì bây giờ lập tức rời khỏi kinh thành.” Giọng của đối phương càng ngày càng nặng, hề giống như đang đùa chút nào.