Hai vợ chồng “cãi ầm ĩ” khỏi đại viện quân khu.
Diệp Ninh nhanh chóng nấu xong bữa sáng bưng lên lầu ăn, mới xuống thì gõ cửa, cô chỉ đành buông chén đũa xuống.
Cửa mở , ngờ đúng bên ngoại là Trần Hồng Diễm.
Trần Hồng Diễm là chị dâu của Vương Hinh Tuyết, bình thường chị cũng tiếp xúc gì với Diệp Ninh.
Mà hiện tại Trần Hồng Diễm mỉm tươi rói, trong tay còn xách theo một túi táo đỏ rực.
“Diệp Ninh, chúc mừng năm mới.”
Trần Hồng Diễm đợi Diệp Ninh chuyện ân cần chào hỏi ,
Mặt Diệp Ninh lạnh tanh chị , ông bà đúng, việc gì sẽ đăng tam bảo điện, Trần Hồng Diễm đương nhiên cũng sẽ tự nhiên lý do gì đến đây.
Hơn nữa chị còn đến một , thấy bóng dáng Vương Hinh Tuyết .
“Có chuyện gì ?”
Bởi vì đôi bên nên Diệp Ninh cũng hề ý định mời chị .
Trần Hồng Diễm hổ bên ngoài: “ là một vài chuyện, chúng thể trong chuyện ? Cô yên tâm, sẽ lâu quá .”
Hình như chị sợ Diệp Ninh sẽ từ chối, cố ý nhấn mạnh.
Diệp Ninh im lặng vài giây, đó xoay trong phòng.
Trần Hồng Diễm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đuổi kịp.
Đi phòng, chuyện đầu tiên chị chính là đặt mớ táo mang đến lên bàn.
TBC
“Mời .”
Diệp Ninh mời.
Trần Hồng Diễm chút lúng túng xuống, quan sát căn phòng quá rộng rãi nhưng dọn dẹp vô cùng sạch sẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-420.html.]
Trong vòng một năm nay, tất cả trong đại viện đều Diệp Ninh đổi.
Không chỉ từ một mập mạp biến thành một cô gái xinh mà còn sửa luôn cả tính lười gian xảo tham ăn lười biếng , hiện tại xem đúng là như thế thật .
“Bây giờ chị thể ?”
Diệp Ninh thúc giục, cô còn ăn cơm, cũng vì chuyện của khác mà đồ ăn của cô nguội.
Trần Hồng Diễm mỉm cứng đờ, chút căng thẳng xoa xoa tay.
“Diệp Ninh, nhờ cô giúp Hinh Tuyết nhà một chút. Con bé còn nhỏ hiểu chuyện, cô là lớn rộng lượng chấp nhặt với nó, nể tình cô và nó cũng từng là bạn bè khá thiết, cô giúp nó một ?”
Trần Hồng Diễm xong, mặt đỏ bừng nóng rát, chị hỏi thăm , hiện tại Diệp Ninh chính là nổi bật nhất đoàn văn công, chỉ cần cô chịu mở miệng đỡ Vương Hinh Tuyết một câu, chuyện chắc chắn sẽ đường cứu vãn.
Ánh mắt Diệp Ninh đảo nhẹ, ý thức lẽ trong thời gian cô bỏ lỡ cái gì .
“Vương Hinh Tuyết thế?”
“Cô ?” Trần Hồng Diễm sắc mặt khó hiểu của cô, cũng nhận chuyện .
Diệp Ninh chút hoang mang trả lời: “ mới từ kinh thành về.”
Trần Hồng Diễm đầu tiên là thở dài thườn thượt, đó mới miễn cưỡng mắt đỏ lên, trông giống như là một bà chị dâu quan tâm lo lắng cho em chồng .
“Chắc cô cũng chuyện Hinh Tuyết ở kinh thành mà đúng ?”
Diệp Ninh lập tức nghĩ đến chuyện Vương Hinh Tuyết bỏ thuốc Tôn Manh Manh, gật đầu.
Trần Hồng Diễm tiếp tục thở ngắn than dài: “Vốn dĩ chuyện chứng cứ, nhưng mà ai ngờ cái cô Tôn Manh Manh kiên quyết chịu bỏ qua, ỷ phận bạn trai của để tạo áp lực với lãnh đạo của đoàn văn công, trực tiếp đình chỉ công tác của Hinh Tuyết, hơn nữa còn chờ mấy ngày sẽ tiếp tục điều tra.”
Diệp Ninh đến đây, chỉ thiếu điều vỗ tay khen ngợi, Vương Hinh Tuyết coi như là tự tự chịu.
Trần Hồng Diễm nhận cảm xúc hiện tại của Diệp Ninh, tiếp tục : “ và của Hinh Tuyết đều là thành thật bản lĩnh gì, thể chuyện với lãnh đạo của đoàn văn công , nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thể đến nhờ cậy cô.”
Trần Hồng Diễm thèm quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của Vương Hinh Tuyết, nhưng mà nếu tiếp tục truy cứu chuyện nữa, thật sự chứng minh Vương Hinh Tuyết bỏ thuốc Tôn Manh Manh, cô sẽ tù.
Có một đứa em gái tù, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường quan của Vương Cường, cho nên Trần Hồng Diễm mới mất kiên nhẫn, còn dám ý định nhờ vả Diệp Ninh nữa.