Hai ngày , Cố Phong mệt mỏi về nhà.
Chuyện đầu tiên khi về nhà chính là đến đoàn văn công đón Diệp Ninh tan ca.
mà khi thấy Mục Văn Hạo ở đường cái đối diện đoàn văn công thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm u.
Mục Văn Hạo ở một chiếc xe màu đen, tay cắm túi quần, chăm chú cửa đoàn văn công, rõ ràng là đang chờ đợi nào đó.
Cố Phong ấn tượng sâu về Mục Văn Hạo, hơn nữa khi Vương Hinh Tuyết nổi điên cứ luôn mồm sợ hãi một gọi là “ông chủ Mục”, tuy rằng cũng xác nhận, nhưng mà trong tiềm thức cảm thấy Mục Văn Hạo khả năng chính là “ông chủ Mục” .
Ánh mắt của Cố Phong chỉ dừng mặt Mục Văn Hạo vài giây, Mục Văn Hạo lập tức nhạy cảm nhận gì đó, lập tức đầu về phía .
Ánh mắt của hai đàn ông va chạm giữa trung, trong chớp mắt ngắn ngủi giống như tiến hành hơn trăm trận c.h.é.m giết.
TBC
Mục Văn Hạo thẳng, gương mặt tối tăm nở một nụ lệ.
“Doanh trưởng Cố, ngờ chúng gặp nữa .”
Tuy rằng đang , nhưng mà nụ hề chạm đến đáy mắt hung ác nham hiểm.
Cố Phong nhíu mày , rõ ràng nhớ khi bọn họ gặp , Diệp Ninh chỉ giới thiệu tên của , nhưng mà hiện tại ở mặt rõ lòng phận của .
Ngoại trừ việc điều tra thì còn khả năng gì khác.
“Sao ông chủ Mục ở chỗ thế?”
“ đang đợi . Doanh trưởng Cố thì ?” Mục Văn Hạo rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Gương mặt Cố Phong căng chặt: “ đến đón Tiểu Ninh về nhà, ông chủ Mục đang đợi nào thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-537.html.]
Anh hỏi vấn đề , bầu khí giữa hai càng bắt đầu giương cung bạt kiếm.
Thậm chí Cố Phong âm thầm chuẩn sẵn tinh thần cho câu trả lời mà Mục Văn Hạo sắp sửa đưa .
Ánh mắt Mục Văn Hạo lóe lên, trong mắt lộ chút âm u, nhưng mà nhanh chóng càng thêm tươi rói.
“Đừng là doanh trưởng Cố cho rằng đến đón Diệp Ninh đó nha?”
Cố Phong im lặng.
“Ha ha ha, doanh trưởng Cố nghĩ nhiều quá , đúng là và Diệp Ninh là bạn, nhưng cũng chỉ một bạn duy nhất là Diệp Ninh. đến đây chờ khác.” Mục Văn Hạo , tuy rằng phủ nhận đến đây vì Diệp Ninh, nhưng cũng tên mà chờ.
Cố Phong cũng cảm thấy đây là chuyện gì đáng để : “Ông chủ Mục, quen một cô gái tên Vương Hinh Tuyết , cô cũng là thành viên của đoàn văn công.”
Nếu như Mục Văn Hạo tự nhắc đến, hiện tại còn ngay mặt, Cố Phong dứt khoát hỏi thẳng luon.
Mục Văn Hạo nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Có chút ấn tượng, nhưng mà ấn tượng cũng quá sâu đậm. Chắc cô cũng quá đúng ? Thường thì chỉ nhớ kỹ mấy cô gái cực kỳ xinh thôi, chẳng hạn như...”
Anh đến đây, cố ý tạm dừng .
Đáy mắt Cố Phong chút âm u, tỏa khí thế lạnh như băng.
Tuy rằng Mục Văn Hạo còn hết câu, nhưng đang đến ai, trong lòng Cố Phong rõ, cố gắng kìm lửa giận, thèm để ý đến việc cố ý kiếm chuyện.
“Vài ngày Vương Hinh Tuyết điên, trong miệng liên tục kêu la đòi ông chủ Mục tha cho cô .”
Sắc mặt Mục Văn Hạo chút đổi, vô cùng nhẹ nhàng hỏi ngược : “Doanh trưởng Cố, cho rằng ông chủ Mục mà cô là hả?”
“Nếu ông chủ Mục cũng quen cô , việc trùng hợp ?” Đôi mắt sắc bén của Cố Phong giống như thấu nội tâm của .
Mục Văn Hạo giận mà ngược còn mỉm : “Vậy thì thật sự sẽ oan uổng c.h.ế.t mất, tạm thời bàn đến chuyện rốt cuộc quen cô . Đó chỉ là mấy lời ăn lung tung do một điên , thể chứng minh cái gì chứ?”