Thái độ của Diệp Ninh đối với Mục Văn Hạo khác biệt với thái độ của Mục Văn Hạo dành cho Diệp Ninh, chuyện thật sự bình thường.
Trong tiềm thức cô đương nhiên tin tưởng Diệp Ninh, nhưng mà cảm giác hiếu kỳ đối với Mục Văn Hạo cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Thư Vân, lời, cô đừng đến Hồng Hải nữa.” Diệp Ninh thể nào nhiều hơn, chỉ hi vọng Trịnh Thư Vân thể tin tưởng cô .
Trịnh Thư Vân há to miệng, định gì đó, giọng của Mục Văn Hạo từ bên cạnh truyền đến.
“Hai cô gái xinh đại giá quang lâm, đúng là Hồng Hải vô cùng vinh hạnh!”
TBC
Diệp Ninh chỉ cần giọng của , trong lòng lập tức trầm xuống.
Lại thấy hai mắt lập tức tỏa sáng của Trịnh Thư Vân, vẻ tối tăm mặt cô càng nhiều hơn.
“Ông chủ Mục!”
Trịnh Thư Vân vui vẻ lên, nhưng mà khi thấy ngoại trừ Mục Văn Hạo còn Mộng Kiều Nhụy cũng đến cùng, nụ mặt cô lập tức cứng .
cũng chỉ mất vài giây, cô quăng cảm xúc khác thường trong lòng xuống, nở một nụ tươi rói.
“Ông chủ Mục, Diệp Tử, xin chào.”
Bởi vì lúc Vương Hinh Tuyết từng đến Hồng Hải kiếm chuyện, cho nên mấy trong đoàn văn công đều gương mặt thật của Diệp Tử.
Trong mắt Trịnh Thư Vân, Mộng Kiều Nhụy chính là Diệp Tử.
Ánh mắt của Mục Văn Hạo đầu tiên là dừng Diệp Ninh trong tích tắc, đó lập tức mỉm về phía Trịnh Thư Vân.
“Cô Trịnh, lâu gặp.”
Anh lâu gặp, nhưng thật cũng chỉ mới vài ngày mà thôi.
Trịnh Thư Vân thấy Diệp Ninh vẫn cứ xụ mặt, hề ý định chào hỏi Mục Văn Hạo, cảm thấy như thế thật sự lễ phép, lập tức kéo Diệp Ninh từ chỗ lên.
“ và Diệp Ninh cùng đến đây chơi, nhưng đáng tiếc hôn nay cô Diệp Tử ca hát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-550.html.]
Từ đến giờ Trịnh Thư Vân đều cực kỳ yêu thích Diệp Tử, cho nên hiện tại ánh mắt khi về phía Mộng Kiều Nhụy tràn ngập thiện.
Mộng Kiều Nhụy đối mặt với trường hợp như thế, lựa chọn duy nhất chính là ít ít , nhiều quan sát sắc mặt của Mục Văn Hạo và Diệp Ninh.
Quả nhiên cần cô trả lời, Mục Văn Hạo lập tức : “Diệp Tử là cục cưng của Hồng Hải, cũng là cục cưng của , cũng nỡ để cô mệt.”
Lời đầy mập mờ trong lòng Trịnh Thư Vân chua lòm, cố ý thoáng qua cánh tay Mộng Kiều Nhụy đang ôm tay Mục Văn Hạo.
“Có một ông chủ như ông chủ Mục, đúng là thật.”
Mục Văn Hạo đầu tiên là thoáng qua Diệp Ninh, đó cố ý sờ nhẹ tay Mộng Kiều Nhụy.
Diệp Ninh suýt chút nữa ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng mà cô cũng chen lời của Mục Văn Hạo, bởi vì chỉ như thế mới thể Trịnh Thư Vân xóa sạch những suy nghĩ nên với Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo chỉ mà , cao thâm khó đoán.
Trịnh Thư Vân cảnh Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy mật, đến chiếc nhẫn cực to tay Mộng Kiều Nhụy, nghĩ đến vị hôn thê mà Mục Văn Hạo từng , đột nhiên ý thức gì đó.
Cô kinh ngạc, nhưng mà hình như cũng hợp tình hợp lý.
Cô hỏi cho rõ ràng, lo lắng thế là quá đường đột ?
Ngay lúc cô phân vân rối rắm, Mục Văn Hạo chủ động lên tiếng hỏi thể xuống chơi chung với bọn họ .
Trịnh Thư Vân về phía Diệp Ninh.
Nếu Diệp Ninh , cô cũng thể đồng ý.
“Được thôi.” Diệp Ninh cũng từ chối.
Trên mặt Trịnh Thư Vân giấu niềm vui sướng, cô thích nhất là náo nhiệt, hơn nữa luôn tiếp tục hiểu thêm về Mục Văn Hạo.
Tuy rằng lúc nãy Diệp Ninh phủ nhận chuyện cô và Mục Văn Hạo là bạn, nhưng hiện tại đồng ý tiếp xúc với Mục Văn Hạo, cho nên cho dù bạn thì cũng nên là mối quan hệ tệ lắm.
“Như mới đúng chứ, đều là bạn, vui vẻ chơi chung với là .”