Vạn Xuân Huy về phía sân khấu, ngẩn ngơ nỉ non : “Cô Diệp Tử sân khấu khác với lúc bên sân khấu, giống như cô một loại ma lực thể nào diễn tả thành lời .”
Trong bữa tiệc đính hôn của Mục Văn Hạo và Diệp Tử, cũng mặt trong cả quá trình, hơn nữa còn bài đăng báo nữa.
Lúc đó chỉ cảm thấy Diệp Tử xinh , nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
mà Diệp Tử của hiện tại mang đến cho một cảm giác khác hẳn với ngày đó.
Cô chỉ lặng lẳng ở nơi đó thì cũng giống như một vị nữ vương, bễ nghễ thiên hạ.
Người như , trời sinh nên thuộc về sân khấu.
Mục Văn Hạo híp mắt , cũng bắt đầu cái mới về Vạn Xuân Huy.
Thằng nhóc thể phát hiện sự khác biệt giữa Diệp Tử và Mộng Kiều Nhụy nhanh như thế, đầu óc cũng quá ngu ngốc.
“Vậy thích Diệp Tử nào hơn?”
Đầu óc Vạn Xuân Huy còn kịp phản ứng thì trả lời ngay: “Đương nhiên là cô Diệp Tử sân khấu .”
Anh trả lời xong mới ý thức đúng, chút hoảng loạn giải thích và xin Mục Văn Hạo.
“Ông chủ Mục, tuyệt đối bất cứ ý tưởng xa gì với vị hôn thê của , chỉ đơn thuần thích tiếng hát của cô mà thôi.”
“Cậu cái gì?” Cảm xúc của Mục Văn Hạo rõ ràng xuất hiện d.a.o động, ánh mắt đen tối về phía .
Trán Vạn Xuân Huy lập tức toát mồ hôi lạnh, lúc nãy sai chỗ nào ?”
Giọng của Mục Văn Hạo vang lên nữa: “Lặp những lời mới nữa.”
Vạn Xuân Huy nào dám chứ, cố nén cảm giác bất an trong lòng xuống : “ tuyệt đối bất cứ ý tưởng xa gì với vị hôn thê của , chỉ đơn thuần thích tiếng hát của cô mà thôi.”
Giây tiếp theo, Mục Văn Hạo đột nhiên cất tiếng to, hơn nữa còn khen ngợi Vạn Xuân Huy: “Cậu cách ăn đó. Chuyện đăng báo tiếp theo, đồng ý.”
“..”
Vạn Xuân Huy hiểu gì hết, Mục Văn Hạo đổi thất thường càng trong lòng sợ hãi hơn.
mà hình như lấy lòng Mục Văn Hạo nhỉ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-576.html.]
Tâm trạng của Mục Văn Hạo , tiếng hát của Diệp Ninh bên vũ trường cũng sắp kết thúc.
Sau đó là một tràng pháo tay vô cùng nhiệt liệt.
Diệp Ninh hát xong, hề dừng thêm giây nào, lập tức xuống sân khấu.
TBC
Mặc dù cô rời nhưng tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ vẫn cứ vang lên mãi dừng.
Mục Văn Hạo từ ghế lên, chỉnh sửa bộ áo vest nhăn của , thèm để ý với Vạn Xuân Huy: “Toàn bộ chi tiêu của đêm nay sẽ miễn phí, chúc chơi vui vẻ.”
Vạn Xuân Huy bóng dáng Mục Văn Hạo nghênh ngang rời , lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi giao tiếp với loại như Mục Văn Hạo, thật sự quá khó khăn.
Hậu trưởng, phòng trang điểm.
Diệp Ninh mới bao lâu, Mục Văn Hạo theo sát phía phòng.
Nhìn gương mặt trang điểm nhẹ của Diệp Ninh, Mục Văn Hạo thật sự ước gì thể chiếm nó của riêng.
“Có chuyện gì ?”
Mặt mày Diệp Ninh vô cùng lạnh nhạt, hề che giấu cảm xúc chán ghét Mục Văn Hạo nữa.
Mục Văn Hạo thèm để ý, hơn nữa thậm chí còn cảm thấy hận càng sâu thì yêu mới càng sâu.
“Hôm nay cô biểu diễn thành công.”
Anh nhẹ nhàng đến bàn trang điểm, dựa nửa mặt bàn, như như cô.
Diệp Ninh coi như khí.
Mục Văn Hạo tự lo một : “Nghe dạo gần đây bên đoàn văn công bận rộn, cũng công việc đó gì ho nữa, cô để ý đến thế. Không bằng cô trực tiếp nghỉ việc bên đó , tiền lương ở Hồng Hải cô bao nhiêu thì cứ việc thẳng. Một tuần cô lên sân khấu mấy ngày thì lên, thế nào?”
Diệp Ninh lạnh lùng liếc mắt : “Chẳng gì cả.”
Mục Văn Hạo đoán sẽ là như thế, chỉ ý trêu đùa cô thôi.
“ cô thích tự do, cũng cô ghét dùng phận Diệp Tử để trói chặt cô. cô từng nghĩ đến , chỉ cần cô chịu từ bỏ đoàn văn công, mang phận quân tẩu nữa, là Diệp Tử chân chính thì cái gì chứ?”