Phòng y tế, Cố Phong đang thoa thuốc đau đến rên khẽ.
Lôi Vĩnh Minh thấy mấy vết sưng tấy và bầm tím đáng sợ , mặt mày nghiêm túc.
“Bây giờ đau hả, lúc nãy các đánh ác lắm mà, còn tưởng mấy đều chán sống hết .”
Cố Phong quyết định im lặng.
Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày thành hình bánh quai chèo, thật sự là nghĩ mãi cũng hiểu .
“Doanh trưởng Cố, thể giải thích cho rốt cuộc là chuyện gì ? Cậu và mấy liên trưởng Lý xích mích gì với ?”
Chuyện ầm ĩ như thế, chỉ sợ sẽ lãnh đạo , đến lúc đó nếu cấp thật sự tra hỏi thì cũng thể lý do biện minh hộ cho .
mà câu trả lời của Cố Phong nổi điên.
“Không xích mích gì hết?”
“Không xích mích thì mấy đang cái gì hả?”
Câu ngoài, ai mà tin chứ?
Cố Phong cố nén đau giải thích: “Chỉ là tự nhiên nổi hứng đánh thi đấu một chút thôi.”
“Thi đấu? Cậu gọi cái kiểu đánh lúc nãy là thi đấu hả? Mấy chỉ thiếu điều lấy mạng của đối phương thôi đó.” Lôi Vĩnh Minh cảm thấy đầu của đau .
Lúc bác sĩ miệng vết thương đều xử lý xong .
“Nếu như là thi đấu thì đương nhiên nghiêm túc, hơn nữa chúng đều việc gì .” Cố Phong chậm rãi từ giường dậy, mặc quần áo nữa.
Lôi Vĩnh Minh thật sự cạn lời.
Cố Phong thử hoạt động cánh tay, xác định đều chỉ là thương ngoài da, ảnh hưởng đến gân cốt.
Cho dù là thương gân động cốt thì cũng cảm thấy đáng.
“Được , đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng thật sự chỉ thi đấu với mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-627.html.]
Anh lặp nữa, xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Lôi Vĩnh Minh.
Lôi Vĩnh Minh tin, nhưng thể tin.
Ở sự kiện , Cố Phong và ba em Lý Võ đều thống nhất ý kiến giống như thể hiểu lòng .
Khi ba em bọn họ khác hỏi thì cũng đều thống nhất đáp rằng đang thi đấu với Cố Phong.
Chẳng qua chỉ là nắm chắc sức lực, cuối cùng đều đánh mạnh tay.
Đương sự cũng thế , chuyện đương nhiên cũng thể giải quyết gì nữa, trở thành một câu đố truyền thuyết lời giải của quân doanh.
Bên phía đoàn văn công, một buổi trưa đều sóng yên gió lặng, giống như từng chuyện gì xảy .
Đến gần giờ tan ca, Trịnh Thư Vân phòng thường trực điện thoại.
Giọng của Cố Phong từ trong ống truyền đến, hơn nữa chỉ ba chữ vô cùng đơn giản.
“Đã giải quyết.”
Trịnh Thư Vân buông ống xuống, khóe môi nhịn cong lên, trong lòng nghĩ thầm Cố Phong quả nhiên bản lĩnh, thể giải quyết ba ông khó chơi của Lý Mỹ Linh trong thời gian ngắn như thế.
Buổi trưa chính cô liên lạc với Cố Phong, cho Cố Phong chuyện Diệp Ninh và Lý Mỹ Linh xung đột với .
Tuy rằng Diệp Ninh thèm để ý đến chuyện trai của Lý Mỹ Linh đến đoàn văn công kiếm chuyện , nhưng cô cảm thấy cô nên báo cho Cố Phong chuyện , cho nên mới lén giấu Diệp Ninh gọi điện thoại.
Hiện tại xem cô đúng .
Mà lúc , Lý Mỹ Linh đang giường bệnh trong bệnh viện, vui vẻ ảo tưởng khung cảnh ba trai của quậy banh đoàn văn công.
Lúc nãy gọi điện thoại Lý Võ hứa với cô , nhất định sẽ thương mặt của Diệp Ninh, Diệp Ninh thương nặng hơn cô .
TBC
Từ đến nay chỉ cần các trai hứa với cô thì đều sẽ , cho nên cô chỉ cần yên chờ tin tức là .
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Diệp Ninh đánh đến kêu cha gọi , bộ tâm trạng suy sụp và đau đớn của cô đều biến mất một cách thần kỳ.
“Diệp Ninh, tối nay cô về nhất định quan tâm doanh trưởng Cố cho nhiều đó.” Trên đường tan ca, Trịnh Thư Vân hưng phấn dặn dò Diệp Ninh.