Mộng Kiều Nhụy vẫn còn đang sụt sịt, tiếng mở cửa, đều căng chặt.
Cô dám ngẩng đầu lên, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.
Cô rũ mắt xuống, thấy đôi giày da đặt riêng của Mục Văn Hạo đang ngay giường bệnh.
Tuy rằng cô cũng chuẩn sẵn tâm lý , nhưng mà ngay giây phút cổ Mục Văn Hạo bóp chặt, cô vẫn hoảng sợ đến biến sắc.
Cô dùng ánh mắt sợ hãi hoảng loạn về phía Mục Văn Hạo.
Lúc Mục Văn Hạo trông vẻ cực kỳ khủng bố.
Cảm giác hít thở thông Mộng Kiều Nhụy kêu cứu, nhưng mà cổ họng của cô đang thương, Mục Văn Hạo bóp cổ thể phát bất cứ âm thanh nào.
Cô há to miệng hít thở, cố gắng hít thở càng nhiều khí hơn.
hình như Mục Văn Hạo ý định buông tha cô , bàn tay to giống như kìm sắt lập tức siết chặt .
Không khí trong lồng n.g.ự.c nhanh chóng tiêu hao hết, Mộng Kiều Nhụy bắt đầu giãy dụa kịch liệt, bẻ cổ tay của .
mà cho dù cô dùng hết bộ sức lực trong cơ thể thì vẫn thể nào Mục Văn Hạo nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thời gian giống như trở nên cực kỳ dài lâu, ngay lúc Mộng Kiều Nhụy cho rằng cô sẽ c.h.ế.t , cuối cùng Mục Văn Hạo cũng thả lỏng tay .
“Khụ khụ khụ... Khụ khụ...”
Mặt mày Mộng Kiều Nhụy đỏ bừng, ho khan kịch liệt, mới từ lằn ranh sống c.h.ế.t bò trở , cảm giác sợ hãi ập về phía cô .
Mục Văn Hạo từ cao xuống cô , ánh mắt hung ác nham hiểm giống như cô là một chết.
“Cô cũng dám tính kế ?”
Đời thứ ghét nhất là khác tính kế, hơn nữa đó còn là phụ nữ mà thèm bỏ mắt.
Hai mắt Mộng Kiều Nhụy đỏ bừng, vì ấm ức, mà là hoảng sợ.
“... Không ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-780.html.]
Giọng khàn đặc, mỗi một chữ đều cực kỳ khó khăn.
Mục Văn Hạo bóp lấy mặt cô nữa, giống như bóp nát xương cốt của cô , buộc cô đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của cô .
“Cô đến thương hội, cho cô chính là Diệp Tử, là vị hôn thê của , đó mượn cơ hội phá hủy giọng của . Trước coi thường cô quá !”
TBC
Tất cả những sự việc xâu chuỗi lên cũng khó đoán.
Nói xong lời cuối cùng, ngũ quan của bắt đầu vặn vẹo.
Tim Mộng Kiều Nhụy đập thình thịch, cô hiện tại cô nhất định kiên quyết thừa nhận.
“... thật sự... . Sao thể tự... thương ...”
“Bởi vì chỉ cần như thế thì cô sẽ là Diệp Tử chân chính. Hiện tại tất cả thế giới đều Diệp Tử hạ độc, cổ họng thương, thể nào lên sân khấu biểu diễn nữa.”
Trong lòng Mục Văn Hạo dâng lên lệ khí, ước gì thể giải quyết cô ngay lập tức!
“Không ... . Ông chủ Mục, tin tưởng ... ...”
Nước mắt Mộng Kiều Nhụy rơi như mưa, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Mục Văn Hạo hừ lạnh: “Chỉ dựa cô, đương nhiên là sẽ nghĩ kế hoạch , ai đang bày mưu tính kế cho cô?”
Thật trong lòng cũng câu trả lời, nhưng vẫn cứ chính miệng Mộng Kiều Nhụy .
“... Không hiểu đang cái gì, ngày... hôm nay thật sự chỉ là ... cùng , cho nên mới qua đó... khụ khụ khụ...”
Theo tiếng ho khan của Mộng Kiều Nhụy, m.á.u tươi cũng phun , mặt cô từ đỏ bừng đến trắng bệch, mặt lộ vẻ đau đớn.
Mục Văn Hạo còn tiếp tục ép hỏi, y tá đẩy cửa , cảm nhận bầu khí thích hợp, nhanh chóng : “Giường mười hai, đến giờ chích thuốc.”
Mục Văn Hạo lạnh mặt xoay nghênh ngang rời , thèm để ý đến sự sống c.h.ế.t của Mộng Kiều Nhụy.
Mộng Kiều Nhụy chỉ đau lòng, ngược còn giống như trút gánh nặng, mệt mỏi ngã giường, còn chút sức lực nào, đó là cảm giác cổ họng đau rát.
mà tất cả những gì cô trả giá đều xứng đáng, cuối cùng thì cô cũng vượt qua cửa ải .