Vẻ mặt Mộng Kiều Nhụy cứng , ngờ Mao Tuyết Nam đến sự tồn tại của Diệp Ninh nhanh như thế.
“Thì cô là thành viên của đoàn văn công , còn đang cô và khí chất đến thế. Chúng ăn trưa chung với , trò chuyện cũng khá vui vẻ.” Mao Tuyết Nam cứ như cô kết bạn với Diệp Ninh .
Mục Văn Hạo chút hứng thú, buông hồ sơ trong tay xuống, về phía Mao Tuyết Nam.
“Ngồi .”
Mao Tuyết Nam mỉm thắng lợi.
Cô cũng , nếu so giữa Diệp Ninh và Mộng Kiều Nhụy thì Mục Văn Hạo sẽ để ý đến ai hơn.
Mộng Kiều Nhụy rũ mắt xuống, ngoài thể thấy rõ cảm xúc của cô .
Mục Văn Hạo hỏi thăm chuyện diễn buổi trưa, khi Diệp Ninh ăn cơm trưa với đàn ông khác thì mặt mày lập tức trở nên vô cùng âm u.
Cũng may mà ngoại trừ Diệp Ninh còn Trịnh Thư Vân và một cô gái khác, lúc mới bình tĩnh .
TBC
Mao Tuyết Nam khống chế đề tài chuyện, cho Mộng Kiều Nhụy cơ hội chen lời .
“ , lúc đó bọn họ còn hỏi vì Diệp Tử lên sân khấu biểu diễn nữa đó?” Mao Tuyết Nam cố ý dẫn đề tài lên Mộng Kiều Nhụy.
Cô phát hiện vẻ mặt quái lạ của Mục Văn Hạo khi câu .
“Chắc là Diệp Ninh hỏi đúng ?”
Mao Tuyết Nam khó hiểu vì hỏi như thế, đó lập tức lắc đầu: “ là . Là cô gái tên Trịnh Thư Vân hỏi.”
Mục Văn Hạo quyết định im lặng, Diệp Ninh đương nhiên sẽ chủ động nhắc đến Diệp Tử.
Mao Tuyết Nam chút nỗi đau của khác, hả hê về phía Mộng Kiều Nhụy từ nãy đến giờ đều tiếng nào: “Thật cũng , vì cô Mộng đột nhiên rời khỏi sân khấu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-894.html.]
Mộng Kiều Nhụy đầu tiên là liếc Mục Văn Hạo, đó vô cùng bình tĩnh : “Bởi vì một ít lý do cá nhân.”
“ cô Mộng chỉ hát mà tất cả những ca khúc mà cô biểu diễn đều do chính sáng tác, ?” Mao Tuyết Nam liên tục hỏi.
“ .” Mộng Kiều Nhụy cho cô một câu trả lời khẳng định.
“Không thể vinh hạnh cô Mộng sáng tác cho một ca khúc ?” Mao Tuyết Nam lộ vẻ mặt chờ mong.
Mộng Kiều Nhụy về phía Mục Văn Hạo với ánh mắt dò hỏi.
Mục Văn Hạo ho khan : “Sáng tác ca khúc chuyện một sớm một chiều, chờ cơ hội tính.”
Mao Tuyết Nam giống như nhõng nhẽo mà bĩu môi: “Ông chủ Mục đang lệ với đúng ?”
“Sao Văn Hạo thể qua loa lấy lệ với cô chứ, mỗi trong huyện thành đều ca khúc do sáng tác đến cỡ nào.” Từ đến nay Mộng Kiều Nhụy bao giờ dám tự nhận là Diệp Tử ngay mặt Mục Văn Hạo.
câu chui trong lỗ tai của Mao Tuyết Nam thì biến thành khoe khoang.
“Nghệ danh Diệp Tử cho dù nổi tiếng đến cỡ nào thì cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, nếu cô Mộng còn thể lên sân khấu thì thể ở nơi chứ.” Mao Tuyết Nam ý định chừa mặt mũi cho Mộng Kiều Nhụy.
Mộng Kiều Nhụy tức giận nào: “Ai cho phép cô như thế hả, Diệp Tử là mà ai thể thế , ca khúc của cô và cô đều sẽ là truyền kỳ của Hồng Hải.”
Mao Tuyết Nam hề cảm thấy những lời của cô vấn đề gì.
“Cô Mộng mèo khen mèo dài đuôi như thế thì hình như là quá đó? Có lẽ cái nghệ danh Diệp Tử chút độ nổi tiếng ử nơi , nhưng mà ngoài thì mấy đến chứ? Khách hàng ở nơi tôn sùng Diệp Tử, chỉ là bởi vì bọn họ quê mùa, từng tiếng hát nào hơn mà thôi. Ở trong mắt , Diệp Tử nhiều nhất cũng chỉ là một ca nữ, thậm chí còn đủ tư cách để ca sĩ nữa.”
Mao Tuyết Nam hưng phấn, bắt đầu thèm lựa lời, cho dù Mục Văn Hạo bảo vệ Mộng Kiều Nhụy, nhưng hiện tại Hồng Hải đang cần cô , cho nên sẽ dám gì cô cả.
mà khi cô thấy trong ánh mắt của Mộng Kiều Nhụy lộ chút ý , cô lập tức ý thức gì đó đúng lắm.
Bị cô sỉ nhục như thế, chỉ tức giận mà hình như còn đang đắc ý nữa?
Chắc đầu óc của con nhỏ vấn đề gì đúng ?