Cố Phong cho cô một nụ trấn an: “Khuya lắm , em đừng nghĩ mấy chuyện . Ngày mai em còn , mau về ngủ .”
“Được.” Vẻ mặt của Diệp Ninh vẻ như khôi phục bình thường.
Cố Phong cùng cô lên lầu, cô mở cửa phòng .
“Tạm biệt.”
“Hẹn gặp .”
Diệp Ninh đóng cửa , bóng dáng biến mất trong tầm mắt của Cố Phong.
Sắc mặt dịu dàng của Cố Phong lập tức vẻ nặng nề lạnh như băng thế.
TBC
Anh tốn gần một năm để tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Mục Văn Hạo, ngờ vẫn cứ chậm một bước...
Ngày hôm .
Trịnh Thư Vân xin nghỉ, đến .
Ngô Hàm Nhu cũng xin nghỉ, đến .
Các thành viên của đội nhạc khí đều khó hiểu, tối hôm qua lúc bọn họ ăn cơm cùng , Trịnh Thư Vân vẫn còn bình thường khỏe mạnh, hôm nay tự nhiên xin nghỉ bệnh ?
Diệp Ninh vẫn bận rộn, chỉ là buổi trưa gọi điện thoại về cho nhà họ Trịnh.
Mẹ Trịnh cho cô, Trịnh Thư Vân tỉnh , trạng thái vẫn cứ lắm, luôn nhốt trong phòng.
Diệp Ninh thể hiểu tâm trạng của Trịnh Thư Vân, lẽ hiện tại nên cho cô một chút thời gian, cô thể bình tĩnh , như là nhất .
Chiều tối tan ca, Diệp Ninh gặp Cố Phong và tài xế mà giới thiệu.
Người đàn ông ở mặt cũng trạc tuổi của Cố Phong, chiều cao một mét bảy mươi lăm, hình thể thể dùng từ cường tráng để miêu tả nữa , gương mặt bụ bẫm, hai mắt thịt chen chúc chỉ còn một khe hở bé xíu.
Cố Phong kế bên , nếu chỉ về mặt chiều ngang thì rộng gấp đôi Cố Phong.
“Diệp Ninh, đây là bạn mà tối hôm qua với em đó, tên Vương Kim. Em thể gọi là Vương.”
Diệp Ninh nghiêm túc Cố Phong giới thiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-972.html.]
Tuy rằng ở đối diện khác một trời một vực với tưởng tượng của cô, nhưng cô hề nghi ngờ năng lực tuyển của Cố Phong.
Cô đang định chào hỏi với Vương Kim thì Vương Kim thiên giành .
“Đừng gọi như thế, cứ gọi là Tiểu Vương là !”
Khóe miệng Diệp Ninh co giật, suýt chút nữa khống chế vẻ mặt.
Cố Phong cũng mất tự nhiên ho khan : “Gọi lắm.”
Vương Kim thấy cái gì , chỉ cảm thấy Cố Phong quá để ý đến lễ nghĩa .
“Nếu thì gọi là Vương Mập cũng , dù đều gọi như thế. Dù đừng gọi là , quen.”
Diệp Ninh cảm thấy xưng hô Vương Mập cũng lắm, về phía Cố Phong hỏi ý.
Cố Phong hiểu tính cách Vương Kim, cũng thèm để ý mấy cái xưng hô , đó với Diệp Ninh: “Vậy em cứ gọi là Vương Mập , như cũng vẻ thiết hơn.”
Diệp Ninh Cố Phong như thế thì cũng từ chối nữa.
“Sau phiền .”
Vương Kim xua tay : “Là cảm ơn cô mới đúng, cô chính là cơm cha áo của .”
Anh tính cách phóng khoáng rộng rãi, dễ dàng quen với Diệp Ninh.
Cố Phong , hiệu cho Diệp Ninh nhanh lên xe.
Hôm nay là ngày cuối cùng đưa đón cô, đồng thời cũng Vương Kim quen với con đường đưa đón.
Vương Kim thích chuyện, dọc theo đường đều sẽ chuyện phiếm với Cố Phong, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm đến Diệp Ninh ở phía .
Diệp Ninh thông qua cuộc trò chuyện của hai , ý thức lẽ Cố Phong thiết với Vương Kim.
“Cố Phong, giao cô Diệp cho thì cứ việc yên tâm . bảo đảm mỗi ngày cô đều sẽ vui vẻ , đó an tan ca về nhà!”
Vương Kim vỗ n.g.ự.c cam đoan với Cố Phong.
Cố Phong thông qua kính chiếu hậu về phía Diệp Ninh, đương nhiên tin tưởng Vương Kim, nhưng mà càng đích ở bên cạnh Diệp Ninh hơn, nhưng việc chắc chắn thể nào thực hiện .