Khương Nguyễn trở về, nhưng tối nay nhà Tần Viêm cần bảo mẫu nấu ăn, Tần Chính Khanh và Miêu Thục Phương đang bận rộn trong bếp, thấy ánh sáng tầng hai, sự kinh ngạc mặt Khương Nguyễn, Tần Viêm thấp giọng ngăn , Miêu Thục Phương và chồng cùng như hiểu ý.
Khương Nguyễn trở về, tâm trạng của con trai cuối cùng cũng từ u ám chuyển sang tươi sáng, cô mất tích hai ngày xảy quá nhiều chuyện, đột nhiên trở thành con gái ruột của nhà họ Hàn.
Nhà họ Hàn điều kiện khá , cách họ yêu thương Hàn Khinh Khinh, lẽ họ sẽ để Khương Nguyễn ngoài bảo mẫu.
Miêu Thục Phương hỏi ý kiến của chồng, “Anh nghĩ Nguyễn Nguyễn và Hàn Khinh Khinh nên trở về nhà là nhà họ Hàn sẽ nuôi dưỡng cả hai cô bé, nếu cùng nuôi, nhà họ Hàn cũng điều kiện đó.”
Tần Chính Khanh thở dài, “Anh chỉ sợ họ sẽ bắt nạt Nguyễn Nguyễn lương thiện, giữ Hàn Khinh Khinh , công bằng với Nguyễn Nguyễn.”
Miêu Thục Phương , “Ban đầu em còn nghĩ nhà họ Khương thích Nguyễn Nguyễn, thế thì để Nguyễn Nguyễn bảo mẫu ở nhà , nhưng giờ lẽ nhà họ Hàn sẽ đồng ý, ôi, nếu bảo mẫu khác, nghĩ Tần Viêm chấp nhận ?”
Thay một bảo mẫu khác sự ngây thơ và trong sáng như Khương Nguyễn, đòi hỏi thuần , lẽ Tần Viêm sẽ chấp nhận .
Tần Chính Khanh đồng hồ đeo tay, nhíu mày, “Mấy giờ , ai đến đón Nguyễn Nguyễn?”
Miêu Thục Phương , “Dù đây cũng là chuyện lớn, ôm nhầm con cơ mà, lẽ họ vẫn đang bàn bạc, là nhà họ Khương đến đón nhà họ Hàn đến đón.”
Khương Nguyễn trở về, việc đầu tiên cô là chuẩn một bồn thuốc tắm để Tần Viêm ngâm chân, việc điều trị gián đoạn hai ngày, nếu một tháng thể thấy hiệu quả, bây giờ mất đến hai tháng, Khương Nguyễn dám chậm trễ chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/chuong-110.html.]
Việc xoa bóp chữa trị cần dùng sức, đây khi Tần Viêm cảm nhận gì, Khương Nguyễn thể dùng sức mà cần giữ , nhưng chỉ mới hôm nay, cô dùng một chút sức, thấy Tần Viêm nhịn mà rên lên.
Trong lòng Khương Nguyễn tự hỏi, đây là dấu hiệu cảm nhận ?
Cô ngẩng đầu lên hỏi, “Anh Tần Viêm, bây giờ em là bác sĩ của , em hỏi gì giấu, em dùng sức, cảm nhận ?”
, ngứa đau, nhưng Tần Viêm thích cảm giác , gì hạnh phúc hơn là cảm nhận đôi chân khi là một tàn phế.
Tần Viêm : “Chỉ khi cô xoa bóp, mới cảm nhận , khi ngâm thuốc, cảm giác sẽ dần dần biến mất.”
Khương Nguyễn mừng rỡ, “Đây là dấu hiệu của việc thuốc bắt đầu tác dụng.”
“Chỉ bằng việc tắm thuốc và xoa bóp?” Tần Viêm tin, nhưng sự thật đang hiện mắt.
Dĩ nhiên chỉ là tắm thuốc, mà là do năng lực đặc biệt của cô, Khương Nguyễn : “Em là bài thuốc ích, kết hợp với phương pháp xoa bóp độc đáo của em, nếu thể đậu đại học, em thể chữa khỏi cho khi bắt đầu học.”
Có thể ? Trong lòng Tần Viêm dấy lên một tia hy vọng, dám tin, sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ , : “Còn chắc đậu đại học.”
Bàn tay của Khương Nguyễn di chuyển lên đầu gối, “Vậy cố gắng nhé.”