“Đối với tử tế mà , đó bỏ nhiều thứ , hai bên ai nợ ai cả, trong lòng cũng còn gánh nặng. Vạn nhất nhầm , cũng chiếm tiện nghi, bản cũng sẽ phiền lòng. Đây là con đường cô chọn , em cũng nên yên tâm . “
Phàn Kỳ tại, ở trong bóng tối . Cũng đúng nhỉ! Những thứ tiền tài đổi lấy cho cô một mái ấm.
Nghĩ đến đây, Phàn Kỳ dụi Trần Chí Khiêm: “Nghe hợp lý đấy, là do em đổi lấy đây.”
Trần Chí Khiêm đáp : “Anh !”
Dụi thì dụi , còn ôm gấu bông ngủ, Trần Chí Khiêm đặt gấu Pu Pu ở bên cạnh đầu Phàn Kỳ, còn bản thì ôm cô gần.
Kích thước của giường là cố định, nhưng nếu nhỏ thì với dáng ngủ lăn lộn của cô thì chiếc giường chẳng đủ cho cô lăn lộn, còn nếu to, thì hai bọn họ cùng với , vẫn thừa một trống.
Gấu Pu Pu lấy , lúc Phàn Kỳ trở thành gối ôm cho Trần Chí Khiêm. Anh ôm cô lòng, lấy tay xoa xoa nắn nắn lưng cô.
Phàn Kỳ tin chỉ xoa lưng cô, xoa lề mề phiền nữa chứ.
“Trần Chí Khiêm, em ngủ !” Phàn Kỳ kiên nhẫn .
Phàn Kỳ đưa tay với lấy gấu Pu Pu, chuẩn ngủ.
Tay cô Trần Chí Khiêm chặn lấy, Phàn Kỳ hỏi : “Anh gì đây?”
“Vừa nãy về nhà, em hôn .” Trần Chí Khiêm .
“Đã quá nửa đêm , còn loạn cái gì chứ.” Phần Kỳ , cho hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-348.html.]
Đôi môi Trần Chí Khiêm mơn trớn tai Phàn Kỳ, nóng trong đêm đen tĩnh mịch càng rõ ràng hơn, cắn vành tai của cô, đến cắn dái tai. Phàn Kỳ ngờ dái tai nhạy cảm đến , cắn tới cắn lui, cô cảm thấy da đầu trở nên tê dại, mặt thì nóng bừng bừng. Phàn Kỳ thể để Trần Chí Khiêm cắn tai nữa.
Phàn Kỳ thì Trần Chí Khiêm hôn lên môi . Kĩ thuật hôn của tiến bộ nhanh chóng, sự tấn công nhẹ nhàng từ , Phàn Kỳ hít thở ít nên não kịp phản ứng, vì thế khi hỏi: “Hôm nay ?” thì Phàn Kỳ gật đầu.
Phàn Kỳ mở to mắt thấy đỉnh đầu của Trần Chí Khiêm, từ cảm nhận của bản về cảnh tượng mắt, Phàn Kỳ nhắm chặt mắt , c.h.ế.t quá . Cái như học trong thơ ca , Phàn Kỳ đưa tay nắm lấy miệng của , há to miệng , cảm thấy dễ thở hơn .
“Em giúp , mua bao cao su.” Trần Chí Khiêm kéo tay Phàn Kỳ: “Anh bận, còn em thì còn nhỏ, chúng vẫn nên đợi một hai năm nữa hãy sinh con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thật …”
“Thật cái gì?”Thật Phàn Kỳ là ván giường bao cao su, nhưng cô nghĩ trong hộp bao nhiêu đồ chơi đủ màu đủ kiểu, nếu lấy cái màu huỳnh quang thì… điều cũng lắm nhỉ.
“Thật hôm nay chúng nên dừng ở đây thôi. Đi ngủ nào.”Bây giờ ngủ cũng ngủ .
Phàn Kỳ bước nhà vệ sinh rửa sạch sẽ, rửa Trần Chí Khiêm: “Anh lớn bằng từng mà vẫn còn loạn như .”
Trần Chí Khiêm hối hận vì thành thật đòi cô , giờ thì lắm, còn chán ghét nữa? Anh đưa tay véo mặt cô: “Nhìn em kìa, còn dám linh tinh .”
Phàn Kỳ trèo lên giường, sờ đồng hồ ở cạnh đầu , bây giờ là ba giờ sáng bốn mươi hai phút , cô ngáp một cái: “Thật sự miệt mài đến đêm muộn .”
“Được, ngày mai đổi thành đêm sớm nhé.”
“Tối mai nữa ? Thường xuyên như , thấy thế?”
Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm.“Có cần đưa em chứng minh thư , để em xem bao nhiêu tuổi .”Người còn để ý như , Phần Kỳ lén , Trần Chí Khiêm ôm lòng: “Ngủ thôi.”