Phàn Kỳ phòng cầm quần áo, nghĩ thanh lý chẳng lẽ cởi quần đánh rắm? Ký ức nguyên chủ nhắc nhở cô, lúc nguyên chủ tắm xong thì từng dọn dẹp, nhưng mà, một bởi vì Trần Chí Khiêm nhận một cuộc điện thoại, kịp dọn , nguyên chủ nhà vệ sinh, cô kêu la om sòm, vô cùng tức giận.
Bề ngoài của nguyên chủ xinh , nhẹ nhàng ôn nhu, tại khi về đến nhà lễ phép với ?
Phàn Kỳ tắm rửa, tắm rửa xong mặc quần áo, mới phát hiện một chuyện, cô quên cầm áo ngực.
Nhiều năm như thành thói quen, mới chỉ cùng ở một ngày, đó liền công tác, cũng cơ hội đổi thói quen .
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ đẩy cửa, lộ một cái đầu, đang lấy đồ từ túi hành lý thì Trần Chí Khiêm ngẩng đầu cô, Phàn Kỳ: “Anh cúi đầu xuống ?”
“Làm gì?
“Để ngoài lấy chút đồ. ”
Phàn Kỳ lắc đầu: "Ai kêu là não cá vàng chứ?”Hình như Trần Chí Khiêm hiểu điều gì đó, cúi đầu xuống, Phàn Kỳ nhanh chóng chạy khỏi phòng vệ sinh, phòng. Cô tự vỗ đầu của , đều cổ dân là não cá vàng, chỉ trí nhớ bảy giây, cô đúng như .
Mặc áo n.g.ự.c lên, cô cúi đầu, mặc cả ngày lẫn đêm như , sẽ bệnh gì về n.g.ự.c chứ?Sớm mua nhà một chút, đến lúc đó mỗi một căn phòng là . A Phi! Suy nghĩ gì ? Còn mỗi một gian phòng ? Làm bọn họ thể ở chung với mãi , sớm muộn cũng tách , tất cả ở riêng.
Phàn Kỳ mặc áo phông, lo lắng ngoài, trở về phòng vệ sinh mang quần áo máy giặt, với Trần Chí Khiêm: “ sẽ sách trong phòng. ”Đối đầu với ánh mắt nghi hoặc của Trần Chí Khiêm, dù cũng sẽ chuyện cô đầu tư cổ phiếu, cô : “ báo danh tham gia cuộc thi giao dịch chứng khoán, cho nên ôn tập. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-66.html.]
“Ồ?” Tiếng của Trần Chí Khiêm mang theo chút nghi vấn, đó bổ sung: "Được. ”
Phàn Kỳ phòng ở giường, lấy cuốn một , tiếp tục học thuộc lòng sách. Ước chừng một giờ , cửa gõ vang, Phàn Kỳ vội vàng nhét sách xuống gối, Trần Chí Khiêm đưa chậu nhựa quần áo giặt sạch cho cô: “Xong , đến lấy quần áo để tắm rửa. ”
“À, ! Anh . ” Phàn Kỳ nhận chậu nhựa phòng. Trần Chí Khiêm lướt qua, bên trong tủ quần áo tìm quần áo, Phàn Kỳ treo quần áo máy sấy khô. Thấy còn đang tìm, Phàn Kỳ cầm quần áo ngủ đưa cho : “Áo ngủ của . ”
“Không bộ . ” Trần Chí Khiêm tiếp tục tìm kiếm, tìm một bộ khác, ngoài. Chờ Trần Chí Khiêm ngoài, Phàn Kỳ lấy sách ở gối , tiếp tục . Cô ôn tập một chút tài liệu, cần căng thẳng như ?Lại oán hận tại tham cầm bản tiếng Anh, nếu dùng bản tiếng Trung thì chẳng sẽ chuyện gì xảy ?
Nhìn đồng hồ, vì buổi tối hôm nay buổi xã giao cho nên cũng còn sớm, 11 giờ. Cô cất kỹ sách, kéo cửa : “Trần Chí Khiêm, ngủ ?”Trần Chí Khiêm mặc bộ quần áo dài tay cũng ngẩng đầu : “Sắp , em ngủ !”
Phàn Kỳ ngoài, rót một chén nước, qua bên cạnh Trần Chí Khiêm, hỏi: “Anh nóng ?”
“Vẫn . ”Phàn Kỳ uống một hớp nước: “Chậc chậc chậc! Băng cơ ngọc cốt, thanh lương mồ hôi. Làm thể nóng ? Chỉ mấy tục nhân như mới nóng?”
Đôi mắt Trần Chí Khiêm lập tức cô, giờ khắc nếu như ánh mắt tác dụng laser thì mặt cô mấy lỗ thủng, Phàn Kỳ khô khan : “Đừng nghiêm túc như , chỉ đùa một chút thôi. ”
Vừa dứt lời, cô mắng tiện miệng một nữa, đúng là miệng tiện!
Tại chuyện gì trêu chọc Trần Chí Khiêm chứ?
Thói quen, đây đều là thói quen do đời khuếch trương thành.