Sau chữ của hơn, cái tên cũng ý nghĩa mới, chuyện cũng còn quan trọng nữa. Cái khoảnh khắc hổ năm đó vì chữ chê qua nhiều năm, nhưng khi Lê Tinh cảm thấy vui , trong lòng dâng lên một niềm vui sướng.
Anh thích việc cô để ý đến những cảm xúc nhỏ bé, yếu ớt của ngày xưa. Anh thích sự để tâm của cô.
Anh tuy vui vẻ nhưng thể để Lê Tinh buồn bực, bèn về phía Vũ Tiến.
" cũng biệt danh của Huấn Tử là do mà , nhưng tính khí của Huấn Tử mà cũng để cho các gọi ?" Vũ Tiến nhận ánh mắt của Lục Huấn, liền lên tiếng. "Đương nhiên là !" Thuận Tử vội vàng .
"Cậu lợi hại lắm đấy, hồi đó nhỏ con thôi, bùng nổ lên thì ghê gớm lắm, đánh với chúng một trận ? Cắn một miếng rách cả thịt. Sau đó thấy dễ chọc nên đều tránh xa, gọi bằng biệt danh , đó còn đặc biệt cảnh cáo chúng , nếu chúng còn gọi như , sẽ đánh chúng thêm một trận nữa."
"Bọn nào dám chọc , dù quen miệng gọi , cũng cố gắng sửa."
"Vậy gọi ?" Lê Tinh nhịn hỏi.
"Vì cái tên đó mang ý nghĩa khác ." Lục Huấn ôn tồn đáp lời Lê Tinh.
"Lúc đó gọi tên quá nhiều, nhiều quen miệng, cũng thể gặp từng để sửa, dần dần chấp nhận cách gọi , bản chấp nhận , nhà cũng bắt đầu gọi như , ông nội chuyện nên cái biệt danh bằng thư pháp cho , với biệt danh là do ông đặt."
"Tam Xuyến, một chuỗi gieo trồng, một chuỗi thu hoạch, một chuỗi phúc khí."
"Thì là hiểu như ." Trong lòng Lê Tinh cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nghĩ nghĩ, cô nhịn : "Ông nội Lục thật là trí tuệ."
Biệt danh của Lục Huấn gọi ngoài, bịt miệng là thể , nhưng thể khoác cho nó một tầng ý nghĩa mới, khiến còn cảm thấy khó xử, coi nó như một lời chúc phúc và sự thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-123.html.]
"Cũng đấy, cái biệt danh thật Tam Xuyên cũng tệ, hải nạp bách xuyên."
(hải nạp bách xuyên (海纳百川): là biển chứa trăm sông. Ý nghĩa miêu tả sự bao dung, rộng lượng và khả năng tiếp nhận điều từ nhiều phía, giống như biển cả thể dung nạp tất cả các dòng sông đổ về).
Lê Tinh xong, cảm thấy ngại vì hiểu lầm Thuận Tử, cô chút hổ , áy náy : "Lúc nãy em còn hiểu lầm Thuận Tử, tưởng vẫn gọi biệt danh của đến tận bây giờ, trong lòng còn khó chịu, là em nhỏ nhen ."
Lê Tinh thẳng thắn bộc trực khiến Vũ Tiến và Thuận Tử càng thêm ấn tượng với cô, Thuận Tử xua tay : "Có gì , , em dâu giận chuyện cũng là vì quan tâm Huấn Tử, còn mừng kịp ."
Thuận Tử , nhịn liếc Lục Huấn, thật trong lòng còn chua xót. Anh và vợ cũng là do mai mối mà quen , nhưng vợ từng quan tâm đến như , hai năm mở cửa hàng tạp hóa, sinh con xong thì càng thêm thờ ơ với . Anh về nhà cũng như , dù chỉ cần tiền mang về nhà là chuyện đều dễ .
Đâu giống như tên , mới quen bao lâu, bảo vệ như .
Biệt danh của quả thật là đặt đúng , bây giờ chẳng là gieo trồng, thu hoạch, phúc khí .
Chuyện rõ, Thuận Tử nhân tiện kể về một chuyện đây của Lục Huấn, Thuận Tử lớn lên cùng Lục Huấn, coi như là bạn duy nhất thời thơ ấu niên thiếu của Lục Huấn, cùng ở trong một khu tập thể, gần như hết chuyện của Lục Huấn.
Anh cũng quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Lục Huấn, thấy Lê Tinh hứng thú nên cái gì cũng . Anh kể chuyện Lục Huấn đánh , kể chuyện Lục Huấn dẫn kiếm đồ ăn, móc trứng chim hai cùng treo cây, kể chuyện Lục Huấn thi hạng nhất nhảy lớp, kể chuyện Lục Huấn từ mà dám chọc biến thành đại ca mà ngưỡng mộ.
Trước đây hiểu của Lê Tinh về Lục Huấn đều đến từ những gì Lục Huấn kể cho cô, cộng thêm một phần từ Lê Vạn Sơn, đây là đầu tiên, Lê Tinh một em kể về . Cái tính dễ chọc, những chuyện hổ, những khoảnh khắc tỏa sáng, hình ảnh của trong lòng trong đầu cô dần dần trở nên cụ thể.
Lê Tinh cảm thấy thú vị, nhịn hỏi nhiều hơn, chi tiết hơn, Cát Cát vui vì nhận con thỏ nhỏ của Lê Tinh, qua , cô bé chạy phòng lấy kẹo mà Vũ Tiến mua cho cô bé từ Thượng Hải, bản cô bé còn nỡ ăn, mang chia cho Lê Tinh, Lê Tinh trò chuyện với Thuận Tử dỗ dành Cát Cát, thời gian trôi qua thật nhanh.
Không bao lâu, Ngô Thục chuẩn xong bữa trưa.
Mọi khi nếu việc đánh bắt cá ở ao, nhà họ Vũ chỉ ăn điểm tâm, ăn cơm trưa. hôm nay Lục Huấn và Thuận Tử đều ở đây, Lục Huấn còn dẫn Lê Tinh đến, chỉ để ăn điểm tâm thì quá thất lễ, Ngô Thục chuẩn cơm trưa từ sớm, thức ăn cũng sơ chế sẵn chỉ chờ cho nồi xào, trong lúc họ trò chuyện thì cô bếp nhóm lửa, nhanh chóng nấu xong.