"Hay là lên bờ ? Anh thấy Cát Cát ở đó một cũng chán, em lên chơi với bé nhé?"
Lê Tinh chằm chằm, Lục Huấn nhận . Chỉ là cô như , cảm thấy trong như một nguồn năng lượng vô tận, theo bản năng nỡ để cô rời mắt . Anh giả vờ như gì, càng sức bắt cá hơn. Đợi đến khi dọn sạch sẽ cả một vùng xung quanh, ngay cả hang lươn cũng còn sót cái nào, sợ cô say nắng, mới hỏi cô.
"Hửm?"
Lê Tinh hồn, đưa mắt về phía Cát Cát. Cát Cát quả thực đang buồn chán, cô bé sớm rời khỏi chiếc ghế nhỏ, xổm mặt đất nghịch kiến bằng một cành trúc nhỏ, thỉnh thoảng về phía trong ao cá, miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là đang buồn chán chịu nữa.
Lê Tinh cũng cảm thấy khó chịu khi ở trong ao cá. Nắng thật sự gắt, cô mặc bộ đồ lội nước liền , cả bao bọc bên trong, cảm giác quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, dính dính khó chịu, hai má cũng nắng chiếu đến nóng rát.
Không do bùn quá bẩn mà làn da cô nhạy cảm, tay cô dính bùn cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Lúc Lục Huấn bắt cá còn cảm thấy gì, bây giờ hồn cô mới cảm thấy chút chịu nổi. cô điều , chỉ : "Cát Cát trông vẻ buồn chán , em lên chơi với cô bé đây."
Nói xong, cô cúi đầu chiếc xô bên cạnh vẫn còn trống , chẳng bắt con nào, nhưng cũng coi như trải nghiệm một , còn gì đáng tiếc.
"Ừ, lên ." Lục Huấn tiện thể rửa tay qua loa bằng chút nước còn sót trong ao cá, bước tới đỡ cô lên bờ.
Mang ủng trong bùn đất quả thật dễ dàng di chuyển. Lúc nãy là Lục Huấn kéo cô, cô im một chỗ lâu, chân lún sâu bùn càng khó nhấc lên. Cuối cùng, Lục Huấn vòng tay ôm eo bế cô lên bờ.
"Thím ơi, thím bắt cá nữa ạ?" Cát Cát đang buồn chán, thấy Lục Huấn đưa Lê Tinh lên, cô bé mừng rỡ lập tức dậy về phía họ.
"Ừ, bắt nữa, thím bắt cá, bắt ." Lê Tinh để Lục Huấn ủng cho , đáp lời Cát Cát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-126.html.]
Thực lúc nãy Cát Cát thấy thím đuôi cá hất bùn mặt, cô bé cũng thấy thím len lén chú Huấn rời mắt, nhưng cô bé là đứa trẻ ngoan, những lời dặn , đành khéo léo an ủi thím: "Không ạ, Cát Cát cũng bắt , đuôi cá quẫy mạnh quá, bắt ."
Điều Lê Tinh thấm thía, cô gật đầu đồng tình: " là quẫy đuôi."
Hai , một lớn một nhỏ, trò chuyện thật đáng yêu khiến bật .
Nhìn trời nắng gắt, Lục Huấn tính toán sớm thu xếp xong việc ở đây đưa về, dịu dàng với Lê Tinh: "Anh xuống , nếu hai nóng thì chòi nghỉ mát, lúc nãy Tiến để một cái quạt máy trong đó.
"Vâng, cứ việc , em với Cát Cát ở đây." Lê Tinh vội vàng đáp .
Lục Huấn cô, hai má cô nắng chiếu ửng đỏ, mặt cũng dính bùn, trông càng thêm sinh động.
Anh quanh, trong nhóm quen với việc đánh bắt cá , họ quan tâm đến việc bẩn , nên bên cạnh cũng nước sạch, chỉ thể đợi về nhà mới rửa cho cô .
"Nhanh thôi, đợi một lát." Người dính bẩn, cũng tiện chạm cô, chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng cô, sải bước chân dài xuống ao.
Lê Tinh một lúc.
Không cần để ý đến Lê Tinh nữa, càng tay mạnh mẽ hơn, móc hang lươn nhanh, chẳng mấy chốc xung quanh dọn sạch.
Cánh tay rắn chắc vung vẩy, những giọt mồ hôi lăn dài ánh mặt trời lấp lánh. Lê Tinh chăm chú, khẽ cắn môi . Lần đầu tiên cô phát hiện đàn ông những công việc nặng nhọc cũng thật... cuốn hút, khiến tim đập chân run.
"Thím ơi, thím chơi dây chun ? Chúng cùng chơi dây chun nhé?"
Cát Cát đeo một chiếc túi vải nhỏ , bên trong ít đồ lặt vặt. Thấy thím xuống ao cá ngẩn , bé tưởng thím cũng buồn chán giống , bèn lục lọi trong chiếc túi nhỏ, lấy sợi dây nhiều màu mà cho bé.