Mọi đều đồng tình, nhịn than vãn thêm. lúc , liếc mắt thấy một bóng dáng từ xa đang tới, bèn hiệu giữ im lặng cao giọng gọi: "Bà giám đốc, thế ?"
Bành Phương bất ngờ thấy tiếng gọi chói tai liền giật , ngẩng đầu lên thấy một nhóm công nhân trong nhà máy. Tất cả đều là những bà chẳng thèm để mắt. Sắc mặt vốn của bà , giờ càng khó coi hơn.
Bành Phương định ? Bà định tới nhà họ Lê.
Dạo cuộc sống của bà chẳng dễ dàng gì. Ban đầu bà còn tưởng chuyện đang theo hướng : con trai trở về và đảm nhận vị trí chủ nhiệm phòng quy hoạch, bên nhà họ Lê thì Lê Tinh cũng bạn trai, còn ảnh hưởng gì tới con trai bà nữa. Đêm đó, bà vui đến mức ngủ cũng tỉnh dậy.
Ai ngờ, ngay đêm hôm , con trai bà giận dữ trở về, chặn bà chất vấn. Nó hỏi tại những bức thư nó gửi cho nhà họ Lê đến tay họ. Tại chỉ vì nhà họ Lê chỉ đổi điện thoại mà gia đình dối rằng họ tố cáo, mất chế độ cán bộ nên lắp điện thoại nữa?
Nó còn hỏi, tại hai năm Lê Tinh còn liên lạc với nó, mà nó vẫn nhận những bức thư báo bình an và kể chuyện gia đình đều đặn từ con bé?
Những bức thư đó từ mà ?
Cuối cùng nó tự chạy phòng lục lọi, phát hiện những bức thư nó và Lê Tinh gửi cho trong ba năm con bé học đại học đều biến mất.
Tất nhiên là mất , vì bà dùng hết.
Để giả thư, bà bắt chước giọng điệu của con bé đáng ghét đó. Những bức thư cũ của hai đứa chính là tài liệu nhất.
Bà hiểu con trai đủ sâu, những bức thư đó nên bà mới thể cắt đứt mối liên lạc của hai đứa suốt ba năm trời.
Bị phát hiện nên bà cũng chẳng giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận. Bà còn rõ ràng với Quý Lâm rằng cả đời bà sẽ bao giờ đồng ý cho nó cưới Lê Tinh. Giờ Lê Tinh bạn trai , nó cũng nên từ bỏ.
Bà nghĩ con trai sẽ nổi giận với bà giống như bà đe dọa nó bằng những chuyện bà lưng Lê Tinh, để ép nó ở Bắc Kinh. Khi đó nó nổi giận một trận, cuối cùng cũng bất lực mà thỏa hiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-164.html.]
Không ngờ , nó chỉ bà bằng ánh mắt đỏ ngầu trong chốc lát, hề nổi giận, chỉ bình tĩnh đến đáng sợ mà : "Làm con của bà, thật là kinh tởm. Từ giờ trở , cứ coi như c.h.ế.t ."
(Mụ ghê tởm thật)
Nói xong, nó phòng, kéo vali và cả những món quà chuẩn cho Lê Tinh, ngoái đầu mà rời khỏi nhà.
Lúc đó, bà đột nhiên cảm thấy như dồn con trai đến bước đường cùng. Nhìn nó rời , bà vội vàng bảo chồng tìm kiếm.
Kết quả, chồng bà sắp xếp tìm cả ngày trời, lục tung tất cả nhà nghỉ cũng thấy. Đến sáng ngày thứ ba, chồng bà nhận cuộc gọi từ bệnh viện. Lúc đó, họ mới con trai đánh trọng thương khu nhà ở dành cho gia đình cán bộ và đang viện.
Bọn họ báo cảnh sát nhưng con trai chịu hợp tác, chỉ là tự ngã, còn từ chối để bọn họ chăm sóc, tự bỏ tiền thuê một hộ lý.
Bà đến bệnh viện, thậm chí gặp nổi mặt con trai.
Bà cố tìm điều tra nhưng tìm ai đánh con trai. Trong lòng mơ hồ đoán điều gì đó, bà hỏi con trai liệu nhà họ Lê tay , nếu tại nó chịu báo cảnh sát.
Lần nó chịu mở miệng, nhưng chỉ lạnh : "Ai cũng vô liêm sỉ như bà Bành Phương chắc?"
Bành Phương.
Nó thậm chí gọi bà là nữa.
Khoảnh khắc đó, bà thấy lòng lạnh toát.
Tiếp theo, nó còn thêm một câu: "Sao bà đến nhà họ Lê hỏi thử, tiện thể kể tất cả những chuyện bà với Lê Tinh hồi nhỏ cho nhà họ luôn ? Bà cũng , dù cũng cưới cô . Nếu những chuyện đó phanh phui, thấy cũng đấy."
"Bà và Quý Hải Tường dựa nhà họ Lê mà hưởng lợi bao năm nay, giờ cũng nên trả cho họ ."