Bà kéo đến nhà họ Lê.
Trước khi , Bành Phương túm tai lạnh lùng cảnh cáo: "Mày nhất cho con bé Tinh Tinh chơi với mày. Nếu , tối nay đừng mơ ăn cơm. Đi mà quỳ cửa cho tao!"
Nghe bà , lúc đó khỏi run rẩy. Từ khi lên bốn và bắt đầu ý thức, Bành Phương bắt trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn lời.
Anh là đứa trẻ sạch sẽ nhất khu tập thể, cũng là học sinh gương mẫu. chỉ cần trái ý bà , sẽ ăn cơm. Bành Phương còn rải tro than tổ ong tàn nhưng vẫn nóng ở cửa, bắt quỳ lên đó mỗi khi phạm .
Lớp tro ấm âm ỉ đủ da thịt của một đứa trẻ bỏng rát, đau đến tận xương. Anh dám lời.
Trên đường đến nhà họ Lê, lòng đầy bất an. về tình trạng của Tinh Tinh. Hơn hai năm qua, kể từ đêm ở nhà họ Lê, luôn chú ý đến cô.
Anh cô khác với . Tinh Tinh là tiểu công chúa nhỏ nhất nhà họ Lê, cả gia đình cưng chiều hết mực, ai dám bắt nạt cô.
Lê Thừa bế cô ngoài khoe với đám bạn bè và cả họ Quý Viễn Dương, tự hào tuyên bố: "Đây là bảo bối của , sẽ nuôi em cả đời." Khiến đám em đều ghen tị thôi.
Ngay cả Quý Viễn Dương cũng từng vì thích cô mà lén bế cô về nhà chơi một lát, nhưng nhanh chóng Lê Thừa phát hiện cả hai lao đánh kịch liệt.
Thực , chỉ Quý Viễn Dương cảm thấy hâm mộ cô, mà cũng thế. Vì , khi Tinh Tinh học lớp mầm non, luôn tìm cách xuất hiện mặt cô.
Có thấy cô vì bận cầm đồ mà rơi bông hoa hồng nhỏ. Anh vui mừng khôn xiết, vì cuối cùng cũng lý do để chuyện với cô.
Cô quý trọng bông hoa hồng. Sau khi nhận , cô còn tặng mấy hạt đậu phộng luộc mà cô dành dụm để mang về cho Lê Thừa.
Lần đường đến gặp cô, hồi hộp lo lắng. Dù xuất hiện mặt cô nhiều , nhưng vì cô quá xinh xắn đáng yêu, giống như một tiểu công chúa, bao giờ dám trò chuyện. Nên chắc cô còn nhớ .
Anh lo cô sẽ sợ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-211.html.]
cũng lo lắng, tình trạng của cô thế nào. Anh hôm đó m.á.u chảy nhiều, ai cũng nghĩ cô thể qua khỏi. Khi đến đó, lòng đau thắt. Cô nhỏ nhắn mềm mại, yếu đuối như thế, chắc chắn chịu nhiều đau đớn.
Dường như chuyện liên quan đến cô, nhà họ Lê đều bỏ qua nguyên tắc. Lần , Bành Phương dễ dàng nhà họ Lê.
Chị dâu Hà Lệ Quyên đích đưa phòng cô. Đó là một căn phòng màu hồng phấn, đầy những con búp bê Tây Dương.
Ở góc tường chất đầy búp bê, thấy cô.
Trên đầu cô quấn băng trắng, sợ hãi thu bên đống búp bê. So với búp bê, cô còn đáng yêu và khiến khác xót xa hơn.
Anh từ từ bước gần, nhận thấy cơ thể cô khẽ run rẩy. Anh lập tức dừng bước, yên cô. Khi dừng , cô quả nhiên bớt sợ hơn. Một lúc , lẽ vì thấy đến gần, ánh mắt cô bắt đầu dời về phía .
Trước khi gặp tai nạn, ánh mắt cô khi khác luôn lấp lánh như ánh . hôm nay, đôi mắt trong veo chỉ tràn đầy sợ hãi.
Anh cô, đột nhiên thấy đau nhói trong lòng, còn đau hơn cả những Bành Phương phạt quỳ.
Anh thử bước gần cô, đó, nhận một viên kẹo.
Đó là viên kẹo thứ hai cô tặng . Cô chấp nhận .
Cô sợ tất cả , nhưng cho phép là duy nhất đến gần.
Từ hôm đó, trở thành thường xuyên nhà họ Lê, và cũng là duy nhất tự do .
Có một khi phạt quỳ, đầu gối bỏng, cô tình cờ thấy, lập tức bật nức nở, ôm lấy đầu gối mà thổi mãi. Sau đó, cô còn chạy tìm Thẩm Phương Quỳnh vốn luôn bận rộn để nhờ giúp đỡ.