THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:28:25
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy cô gái ở trong phòng thấy đều ngẩn , đó nhịn dậm chân: "Sao còn mời vợ nữa chứ! Không chơi ăn gian! Đây là ải cuối cùng, vợ đến cũng vô dụng!"

Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ , với Lục Huấn: "Em rể, thấy chứ?"

"Vâng, thấy ."

Lục Huấn bất đắc dĩ, sờ túi, còn một xấp bao lì xì dự phòng, liền lấy , bước tới gần cửa phòng lớn tiếng : "Bên trong là các cháu gái ? Đây là quà gặp mặt cho các con."

Vừa Lục Huấn nhét xấp bao lì xì qua khe cửa. "Có bao lì xì!"

Tú Tú đang dép lê bao lì xì đút cửa chạm ngón chân, lập tức thốt lên kinh ngạc, cúi nhận lấy. Xấp bao lì xì dày cộp, ai thấy cũng phần, mỗi chia một cái, mở xem, là tờ 100 tệ.

"Ôi chao! Hào phóng ?"

Các chị em nhà họ Thẩm nhà họ Phó gia cảnh đều khá giả, bình thường thiếu tiền tiêu, tiền lì xì ngày lễ tết nhận cũng ít, nhưng dày như thế thì họ vẫn ít thấy, huống chi đây chỉ là chặn cửa thôi.

Mấy cô gái đều giật , những cô gái ở khu tập thể càng bao lì xì đốt đến nóng tay, nhưng vẫn khỏi vui mừng. Đây là đầu tiên họ giúp chặn cửa mà nhiều bao lì xì như .

"Chú rể ơi, chú đưa nhầm bao lì xì ?" Mấy cô gái cầm bao lì xì tay, nhịn hỏi vọng ngoài.

"Không đưa nhầm ." Lục Huấn : "Đây là quà gặp mặt, cho bao nhiêu cũng là chuyện nên ."

"Vậy..."

Quyên Quyên, Tú Tú và Nhã Cầm , do dự một chút, cuối cùng họ quyết định nhận lấy: "Vậy thì cảm ơn chú rể ạ."

"Ừm, gì." Lục Huấn hỏi họ: "Dượng là thô kệch, thật sự thơ, nhưng mấy hôm dượng học thuộc một bài, chỉ sửa đổi hai chữ thôi, ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-234.html.]

Việc Lục Huấn một bài thơ cũng là tình cờ.

Khi đám cưới, một khách quan trọng cần đích đến tận nhà đưa thiệp mời mới thể hiện sự coi trọng. Hôm đó, bút máy ở nhà hết mực, đến hiệu sách để mua, vô tình thấy trang giới thiệu của một cuốn tiểu thuyết một bài thơ tình sửa đổi vài chữ.

Anh cảm thấy bài thơ phù hợp với tâm trạng của , nghĩ đến Lê Tinh thích tiểu thuyết nên mua về. Buổi tối khi ngủ và mỗi khi nhớ đến cô, lấy , bài thơ đó cũng in sâu trong đầu.

"Được nhỉ? Hình như dượng thật sự thơ?"

Bắt tay ngắn, các cô gái bỗng nhiên thể cứng rắn nữa, chút do dự.

"Cô Út ơi, cô thấy ? Có ạ?" Quyên Quyên, quán xuyến nhất trong nhóm, cầm bao lì xì suy nghĩ một chút, hỏi Lê Tinh đang bên giường. "Cô thì chúng con đồng ý, còn nếu thì chúng con sẽ trả bao lì xì, bắt chú rể thơ, đại một bài thơ con cóc cũng ."

"..."

Lê Tinh ngờ cuối cùng chuyện đổ lên đầu . Tuy cô cũng Lục Huấn thơ, nhưng cô chắc chắn . Sự lãng mạn mà dành cho cô nhiều , cũng thiếu một bài thơ, hơn nữa, thuộc lòng cũng mà?

"Cô thấy, thuộc lòng một bài cũng ." Lê Tinh nắm lấy mép váy cưới màu trắng, mím môi nhỏ giọng . "Cô cũng thơ, cũng yêu cầu ."

Quyên Quyên mười bảy tuổi, đối với chuyện tình cảm vẫn còn mơ hồ. Nhìn Lê Tinh cúi đầu, mặt e thẹn chút vui vẻ, trong đầu thoáng hiện lên câu "chảng tình ý", lập tức lớn, vui vẻ đáp: "Vâng, con ."

Sau đó vọng ngoài: "Vậy , chú rể cứ bài đó !"

Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ ngờ Lục Huấn giải quyết nhanh gọn như . suy nghĩ của họ cũng khác với Lê Tinh, họ thể nhận , Lục Huấn thể hiện nhiều thành ý, bèn : "Vậy em rể mau bài thơ , Tinh Tinh còn đang đợi đó."

Lục Huấn ngay cửa, thấy câu của Lê Tinh, đôi mắt đen của ánh lên ý dịu dàng, liền bài thơ ngay cửa:

Xe xa xa, mã lắc lư.

Loading...