"Em yêu , thể c.h.ế.t . Nếu chết, em sống nổi ..."
Cô cứ lặp lặp , những cảm xúc sợ hãi và hoảng loạn trong giấc mơ như nhấn chìm cô.
Lục Huấn chìm giấc ngủ sâu, mơ màng thấy Lê Tinh gọi . Khi đến tiếng gọi ông xã mà đây cô từng dùng, cứ ngỡ đang mơ. Dù chắc chắn, nhưng vẫn mở mắt .
Dưới ánh sáng mờ nhạt, thấy Lê Tinh đang nghiêng , bàn tay cô vẫn đặt khuôn mặt .
Một đôi tay lạnh như băng. "Có chuyện gì ?"
Lục Huấn vội dậy, đưa tay ôm lấy cô. Tay còn định với sang bên để bật đèn, nhưng Lê Tinh ôm chặt lấy : Em mơ một giấc mơ, em sợ quá!"
"Em mơ thấy gì?"
Cô run rẩy trong vòng tay , rõ ràng là dọa nhẹ. Lục Huấn kịp bật đèn, chỉ siết chặt cô hơn, vỗ nhẹ lên vai cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô để an ủi: "Đừng sợ, ở đây, ."
"Em..."
Lê Tinh định rằng mơ thấy chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến chữ "chết," cổ họng cô nghẹn thể . Một lúc lâu , cô mới khẽ : "Em mơ thấy lang thang đầu đường xó chợ, đến một tô mì lạnh cũng tiền mua."
"...Đến tô mì lạnh cũng tiền mua?"
Lục Huấn ban đầu lo lắng, nhưng xong câu , suýt bật . Anh suy nghĩ một chút với tay bật đèn bàn. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, cúi đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-247.html.]
Khuôn mặt Lê Tinh vẫn còn tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi còn vương giọt nước mắt. Mái tóc xoăn bồng bềnh vài sợi lộn xộn, do cô hoảng sợ mà túm lấy . Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ tiều tụy và đáng thương.
Nhìn cô như , Lục Huấn thấy xót xa. Anh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: "Chỉ vì chuyện đó mà em sợ đến ? Em thể lang thang đầu đường xó chợ, đến tô mì lạnh cũng tiền mua ? Dù phá sản, cũng để em rơi tình cảnh đó ."
Như nghĩ đến điều gì, mỉm cô: "Hơn nữa, chẳng em còn một rương hồi môn ?"
Lê Tinh há miệng, định rằng trong giấc mơ còn nghiêm trọng hơn cả phá sản, ngay cả hồi môn và những gì để cũng cô tiêu sạch. đây là đêm tân hôn, những lời may mắn như thì thật . Chỉ cần nghĩ đến thôi cô cũng tự nhủ thầm trong lòng rằng chuyện đều suôn sẻ, tránh để giấc mơ ứng nghiệm.
"Ngay cả hồi môn em cũng tiêu hết, cả tiền của cũng em xài sạch." Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô chỉ thốt câu .
Nghĩ đến giấc mơ đó, về chuyện thế giới là một cuốn sách, Cố Như là nữ chính còn cô chỉ là kẻ đối lập ăn hại, Lê Tinh nhịn hỏi Lục Huấn: "Anh xem, khi nào thế giới chúng đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết ? Chúng chỉ là những nhân vật phụ, còn nhân vật chính là ai đó xuyên từ tương lai tới..."
"Tiểu thuyết? Xuyên ?"
Lục Huấn cô hỏi mà ngớ . Anh bật phản ứng : "Dạo em quá nhiều Liêu Trai Chí Dị ?"
"Đến mơ cũng kỳ lạ như thế."
"Xuyên từ tương lai? Xuyên cả thể qua? Bây giờ ngoài tuy cần giấy giới thiệu, nhưng ở trọ khách sạn cũng cần chứng minh nhân dân. Người từ nơi khác đến ở lâu còn giấy tạm trú. Không hai thứ đó thì thành kẻ vô gia cư, hộ khẩu đen chắc chắn sẽ kiểm tra."
"Nếu là nhân vật chính, cũng thể. nếu ai giải quyết giúp vấn đề giấy tờ, thì sớm muộn cũng chú ý. Vấn đề danh tính dễ xử lý . Có khi khác nghĩ sống thoải mái hơn mới là nhân vật chính."
"Nhân vật chính trong mơ của em là ai quanh đây ? Anh chẳng thấy ai như thế cả."
"....Không xuyên cả thể, mà là linh hồn xuyên . Cô nhập một cơ thể trong thế giới ."
"Nhập hồn ?" Lục Huấn nhịn , bật bất đắc dĩ cô: "Em nghĩ thế giới ma ? Vậy vài ngày nữa chúng đến chùa thắp hương nhé."