Tiếp đó, dĩ nhiên là một màn mua sắm tưng bừng. Lê Tinh còn lười biếng như hai tháng là xem hóa đơn, tính toán nữa; mà mỗi tờ hóa đơn cô đều nhận lấy xem xét kỹ lưỡng, ghi chép . Cuối cùng tuy tiêu cũng ít, nhưng kiềm chế hơn nhiều so với hai tháng , trong phạm vi Lê Tinh thể chấp nhận . Chuyến coi như thoải mái, vui vẻ.
Mua xong đồ, cũng đến giờ đóng cửa của bách hóa một, hai khỏi đó về nhà.
Tối qua Lê Tinh mệt mỏi rã rời, sáng nay lăn lộn với Lục Huấn một hồi lâu, chiều đăng ký kết hôn, tối mua sắm, cả ngày ngừng nghỉ. Về đến nhà, cô mệt mỏi vô cùng, còn sức lực để dọn dẹp đồ đạc, chỉ gắng gượng phòng tắm rửa mặt. Lúc ngoài, mơ màng buồn ngủ.
Thấy Lục Huấn đang giúp cô sắp xếp, phân loại đồ đạc, từng món từng món kiên nhẫn, cô lặng lẽ một lúc, vội vàng lên giường, mà chậm rãi đến ôm lấy eo , dụi đầu n.g.ự.c .
Lục Huấn cắt mác quần áo cô thử, định lát nữa mang giặt, để khi nào cô mặc thì tiện, bỗng nhiên một mềm mại treo lên , ánh mắt lập tức dịu dàng, đưa tay ôm lấy cô nhẹ nhàng hỏi: "Sao ? Buồn ngủ ? Lên giường ngủ , lát nữa ngay."
"Ừm." Lê Tinh đáp một tiếng, ôm nhưng nhúc nhích, một lúc mới : "Anh cũng ngủ , mai dậy dọn dẹp cũng , muộn ."
Lục Huấn , cất quần áo sọt ôm cô lên giường, cúi đầu hôn nhẹ môi cô, dỗ dành: "Được , dọn nữa, ngủ thôi."
Lê Tinh buồn ngủ đến mức mí mắt díp , lim dim một cái nhắm mắt ngủ .
Thấy cô ngủ, Lục Huấn cũng vội vàng rời , ở bên cạnh mỉm cô một lúc mới dậy, lấy quần áo phòng tắm.
Chắc đây chính là hạnh phúc ấm áp khi kết hôn, ngay cả khi ngủ cũng quan tâm.
Tối hôm ngủ sớm, ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm Lê Tinh khó khi thức dậy sớm. Lục Huấn còn dậy sớm hơn cả cô, lúc cô dậy, phòng dọn dẹp gọn gàng, quần áo cũng giặt sạch, phơi khô, còn nấu mì cho cô.
Mì trứng cà chua, Lê Tinh cũng nấu, nhưng hương vị thể sánh bằng Lục Huấn nấu.
Mì trứng cà chua cô nấu chỉ đơn giản là chín, vón cục, còn Lục Huấn nấu sắc hương vị đầy đủ, vị cà chua và vị trứng hòa quyện hảo, thêm chút hành lá và dầu mè thơm nức, nước dùng đậm đà, thơm đến mức bỏ sót chút nào. Ớ Hậu Quê
Lê Tinh ăn sáng đến no căng bụng, còn lén đánh một cái ợ.
Sau khi ăn sáng xong, vườn hoa tưới nước. Đến tám giờ, cô thấy nhớ nhà, hai hôm gặp họ. Về nhà cũng cần câu nệ nhiều, nên cô chỉ sửa soạn một chút ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-258.html.]
Nhà gần, bộ chỉ mất mười phút. Không phiền bác bảo vệ mở cổng sắt, Lê Tinh để Lục Huấn chở cô bằng xe đạp.
Xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà mặt, ngang qua sân chơi nhiều bác gái, thím dì chú ý họ, Lê Tinh bảo Lục Huấn dừng , thoải mái chào hỏi họ, nhận vài lời chúc phúc.
Lúc nhà họ Lê cũng ăn sáng xong lâu. Tuy cuối tuần, nhưng hôm nay là ngày Lê Tinh về nhà mặt nên cả nhà đều ngoài.
Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên đang mái hiên ngoài sân lau chùi chiếc máy trộn kẹo nougat và máy ép kẹo dẻo mà Hà Lệ Quyên mua ở nhà máy kẹo sắp thanh lý. Thường Khánh Mỹ đang xách nước cho họ, Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân ở bên cạnh đang cùng sửa chữa một chiếc máy sản xuất kẹo que.
Trong phòng khách, Lê Vạn Sơn đang cầm hai tập tài liệu nghiên cứu, Lê Hà Dương thì đang mày mò chiếc loa ghi âm mà Lê Tinh mua cho . Thiên Tứ bên cạnh họ nghịch, thỉnh thoảng hỏi một câu: "Anh Hà Dương, hứa đấy nhé, nếu chín giờ mà cô Út với dượng về, chúng sẽ tìm cô với dượng."
Đầu loa trong tay Lê Hà Dương hỏng, đang bôi keo cố gắng dán , liền lơ đãng : "Ừm, đúng , hứa với em ."
Vừa xong, đầu loa dán rơi , nhịn tức giận ném phần loa còn lên bàn, mắng chỉ cái loa: "Đồ yêu quái già, rơi loa của tao gì, giỏi thì đánh tao ."
Thấy họ tức giận, Thiên Tứ chống nạnh, cũng hùa theo mắng: " , đồ yêu quái già, rơi loa cô Út mua gì, giỏi thì đấu với Hà Dương ."
"..."
Lê Vạn Sơn thể tập trung xem tài liệu nữa, ông đặt tài liệu xuống, ngẩng lên định mắng hai đứa cháu, thì thấy tiếng trong trẻo của Lê Tinh vang lên ngoài cổng: "Bố, , Cả, chị dâu Cả, Hai, chị dâu Hai, con về !"
"Cô Út về !"
Thiên Tứ co chân chạy ngoài: "Cô út!"
Lê Hà Dương cũng vội vàng cất đồ đạc bàn, chạy ngoài theo. Lê Vạn Sơn thu hồi ánh mắt theo bản năng ngoài cửa sổ, cũng dậy.
"Cô út, cuối cùng cô cũng về ! Con nhớ cô c.h.ế.t mất!"