Tiếng nổ vang lên từ đó. "Chữa cháy! Mau chữa cháy!" "Giám đốc Lê!"
"Mau cứu Giám đốc Lê! Nhanh lên! Mau cứu Giám đốc Lê! Ông vẫn còn bên trong!"
"Trong đó còn dữ liệu quan trọng và bản hợp đồng ký sáng nay. Ông để lấy, mau, mau cứu ông !"
Không ai hét lên, chỉ thấy Lê Chí Quốc lao đến hiện trường vụ cháy. Nghe thấy câu "Giám đốc Lê vẫn còn bên trong," hét lên một tiếng đầy kinh ngạc: "Bố ơi!" giật lấy chiếc xô từ tay một bên cạnh, dội nước lên và lao biển lửa.
"Bùm! Bùm bùm!"
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên. Tòa nhà nhà máy sụp đổ !
"Bố! Anh hai! Bố...!"
Lê Tinh hét toáng lên, bật dậy giường. Toàn cô đầm đìa mồ hôi, như vớt từ trong nước. Cơ thể run lẩy bẩy ngừng, nước mắt từng giọt lớn lăn dài má.
"Chuyện gì ?"
Lục Huấn ngủ sâu lắm. Nghe tiếng hét của cô, lập tức tỉnh dậy. Nhìn thấy cô co ro ở mép giường, vội vàng dậy kéo cô lòng: "Lại gặp ác mộng ?"
Nói xong, nhíu mày. Đây là thứ hai. Tổng cộng ở đây mới ba đêm mà cô gặp ác mộng hai . Ngôi nhà chẳng lẽ may mắn? Có khi nào nên đổi nhà hoặc tìm đến xem phong thủy ?
"Đừng sợ, ở đây . Đừng sợ..." Ý nghĩ thoáng qua, nhẹ nhàng vỗ lưng cô dịu dàng an ủi: "Lần mơ thấy gì ?"
Mơ thấy gì?
Toàn Lê Tinh lạnh toát, mắt trừng trừng vô định, nước mắt vẫn ngừng rơi. Nghe hỏi, cô vô thức trả lời, nhưng phát hiện đầu óc trống rỗng.
Cô cố gắng nhớ ... Chỉ còn hình ảnh ngọn lửa ngập trời. Lê Tinh nhíu chặt mày, cắn môi cố gắng nghĩ.
Lửa?
Phải, là lửa!
Cô đột ngột ngẩng đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Huấn: "Nhà máy sợi! Nhà máy sợi cháy ! Là Đỗ... Đỗ Trường Thuận đốt cháy!"
"Bố! Bố với Hai! Họ... họ gặp chuyện !" "Bố! Anh hai! Em tìm họ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-266.html.]
Lê Tinh nước mắt giàn giụa, cố vùng khỏi tay Lục Huấn định lên. Anh nhanh chóng giữ cô : "Tinh Tinh, đó chỉ là mơ thôi! Chỉ là một giấc mơ, thật!"
Lục Huấn ngờ cô mơ một giấc mơ như . Anh bật đèn ngủ, liếc đồng hồ, năm giờ sáng. Giờ nhà họ Lê hẳn vẫn đang ngủ. Nếu qua đó bây giờ, chắc chắn họ sẽ lo lắng. Anh siết chặt vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của cô: "Ngoan nào, đó chỉ là mơ thôi. Không thật . Trời còn sáng mà."
"Là mơ ?"
Lê Tinh lúc dường như mới dần tỉnh táo . Cô mở to đôi mắt đẫm lệ , cố xác nhận: "Thật sự là mơ ?"
"Là mơ, thật." Lục Huấn kiên định gật đầu.
Lê Tinh ngây . Cô dần trở nên mơ hồ về giấc mơ đó, nhưng vẫn nhớ rõ ngọn lửa bỏng rát, cảm giác đau đớn của cơ thể cháy xém và cả cảnh tượng nhà máy sợi sụp đổ. Lúc cô bố và Hai vẫn còn ở bên trong. Nỗi đau xé lòng đó mà chân thực đến thế.
"Anh chắc đó là mơ ? Chúng đang ở nhà ...." Lê Tinh lẩm bẩm trong cơn mơ hồ.
Ánh mắt Lục Huấn thoáng khựng . Sự đau khổ trong dáng vẻ của cô khiến chấn động, nỗi đau đớn quá mãnh liệt. Anh đột nhiên dám chắc đó chỉ là một giấc mơ. Có những lúc cảm giác linh cảm với . Khi năm tuổi, lúc ông nội ruột qua đời, cũng cảm giác điều đó, đến lúc chạy phòng, ông lạnh ngắt.
"Không, . Em qua đó xem!" Lê Tinh lắc đầu, nhất quyết . "Em tận mắt thấy họ ."
Cô vùng dậy, Lục Huấn kịp trấn tĩnh , vội : "Vậy gọi điện hỏi thử xem? Hỏi họ xem chuyện thế nào? Gọi điện còn nhanh hơn."
"Gọi điện?" Lê Tinh như sực tỉnh, lập tức : ", gọi điện! Em gọi điện hỏi ngay."
Cô định dậy lấy điện thoại, nhưng Lục Huấn kéo tay cô : "Để gọi. Anh gọi cho. Đừng sợ, sẽ chuyện gì . Nếu , gia đình họ gọi báo cho chúng ."
Lục Huấn cầm lấy chiếc điện thoại đầu giường. Hồi sửa nhà, cho kéo đường dây điện thoại cả tầng lẫn tầng , nghĩ rằng khi ngoài, cô điện thoại sẽ tiện hơn. Anh còn mua cho cô một chiếc điện thoại di động to đùng, nhưng cô sợ mang phô trương quá nên xài, giờ chiếc điện thoại vẫn trong két sắt.
Rạng sáng năm giờ, ngoài trời yên ắng, nhà họ Lê đều còn say giấc. Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên.
Tầng một nhà họ Lê gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh.
Ba phòng ngủ, Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh ở một phòng, Lê Chí Quốc và Hà Lệ Quyên một phòng, Lê Chí Quân và Thường Khánh Mỹ cùng với Thiên Tứ ngủ riêng ở một phòng.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, Lê Chí Quân quen dậy sớm ngủ nông nên là đầu tiên thấy.
Điện thoại nhà họ Lê bao giờ reo lúc nửa đêm và rạng sáng, trừ khi việc gì đó. Lần điện thoại nhà họ Lê reo nửa đêm là lúc bố của Hà Lệ Quyên qua đời.
Giờ Lê Tinh lấy chồng, sống ở bên ngoài, trong nhà đều quen. Nghe tiếng chuông điện thoại, Lê Chí Quân lập tức biến sắc, hiểu liên tưởng cuộc gọi đến Lê Tinh. Không kịp mặc quần dài, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi và áo ba lỗ phòng khách nhấc máy: "A lô."
"Anh hai?"