Lê Tinh mái tóc bạc trắng của Lê Vạn Sơn, ông mới mời về nhà máy việc mấy tháng, tóc bạc trắng hơn một nửa so với mấy tháng . Lê Tinh xót xa cho bố, nhưng cô cũng nhà máy sợi là tâm huyết cả đời của Lê Vạn Sơn, ông thể nào mặc kệ , chỉ thể :
"Hay là, tình hình nhà máy bố hỏi chú Hà và chị Trân xem ạ? Nhà họ đây cũng nghề dệt may đúng ? Bây giờ ở bên Hong Kong vẫn đang mà."
"Đã hỏi , cách đây lâu chú Hà còn giúp nhà máy mua một lô máy dệt mới, bây giờ chỉ là..."
Lê Vạn Sơn nhắc đến chuyện nhà máy sợi thì nhịn nhiều, Thẩm Phương Quỳnh ở bên cạnh lúc gắp cho ông một chiếc bánh quẩy mà ông thích ăn lắm, ông đưa tay nhận lấy, tiếp nữa, chỉ :
"Thôi , chuyện nhà máy bố tự , con cần lo lắng, chuyện gì . Ăn cơm , thời gian còn sớm nữa, hôm nay con còn ?"
"Vâng"
Thẩm Phương Quỳnh gắp bánh quẩy cho ông tự nhiên, nhưng Lê Tinh chú ý đến, cô lập tức hiểu tiếp tục bàn luận chuyện bàn ăn, cô cũng hỏi thêm nữa, cúi đầu ngoan ngoãn ăn chè long nhãn trứng gà.
Ăn xong bữa sáng, tâm trạng Lê Tinh ảnh hưởng bởi cơn ác mộng lúc coi như hồi phục gần như , tinh thần cũng hơn nhiều.
Lúc rời khỏi nhà họ Lê cùng Lục Huấn, cô còn nhờ Hà Lệ Quyên gói cho cô một ít bánh kẹo còn thừa ở nhà, lát nữa cô sẽ mang đến cơ quan chia cho .
Hôm cô cưới, trừ trưởng phòng và chị Trương cáo bận , những còn , kể cả các tổ trưởng, đều đến dự. họ đến muộn, lúc đến thì tiệc bắt đầu , Lê Tinh và Lục Huấn bận rộn tiếp khách, cũng cách nào tiếp đón họ chu đáo, chỉ đến mời rượu mấy vòng.
Bây giờ cô trở , mang cho họ một ít kẹo mừng bánh ngọt để ăn lúc nghỉ ngơi, coi như là một chút tâm ý của cô.
Nhà tổ chức xong việc vui, bánh kẹo còn thừa nhiều, ăn cũng hết, Lê Tinh lấy bánh kẹo, Hà Lệ Quyên hai lời liền gói cho cô hai túi lớn, còn hỏi cô mang thêm hoa quả .
Lê Tinh vội vàng : "Thế là đủ , hoa quả ở văn phòng cũng tiện ăn, thôi ạ."
Hà Lệ Quyên mới thôi.
Về nhà họ Lê một chuyến, ăn lấy, Lục Huấn khỏi để ý sắc mặt của hai vợ và chị dâu Thường Khánh Mỹ, thấy họ đều tỏ vẻ đương nhiên, cảm thấy việc của em gái gì đúng, trong lòng nhẹ nhõm, nhà họ Lê quả thực là gia đình bầu khí nhất mà từng thấy. khi ngoài xe, vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở Lê Tinh:
"Nhà cũng kẹo mừng, em bảo chị dâu cả đưa?"
Lê Tinh nhận lấy hai túi kẹo mừng từ tay Lục Huấn, buộc chặt để sang một bên, lát nữa xuống xe chỉ cần xách theo là , cô cũng suy nghĩ nhiều, chỉ đáp: "Lúc nãy ở nhà quên mất thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-271.html.]
Lý do cũng hợp lý, Lục Huấn cũng quên mất chuyện , sững bật : "Anh cũng nghĩ đến chuyện , đáng lẽ nên chuẩn sẵn cho em, là sơ suất."
"Không mà, em cũng mới nghĩ lúc nãy, hơn nữa ở nhà nhiều như ..."
Lê Tinh đáp chợt nhận điều gì đó, cô khựng nghiêng đầu Lục Huấn: "Anh em bảo chị dâu lấy đồ?"
Lục Huấn bắt gặp ánh mắt cô, khựng một chút :
"Cũng hẳn, chỉ là những thứ nhà , nhà chỉ hai chúng cũng ăn hết, nhưng nhà bố đông, kẹo bánh Thiên Tứ, Hà Dương bọn họ cũng thích ăn, chúng lấy hết họ ăn gì?"
"Đến lúc đó mang đồ nhà sang là ." Lê Tinh thản nhiên đáp, thấy nghẹn lời, cô : "Thật ngoài chuyện , còn lo lắng điều gì khác nữa ? Anh lo lắng em lấy đồ ở nhà nhiều quá, hai chị dâu sẽ ý kiến đúng ?"
Lục Huấn đúng là lo lắng điều , tình cảm em ruột thịt thế nào rõ, chỉ mấy trai đều yêu thương, chiều chuộng, quan tâm cô, các chị dâu đối với cô cũng coi như thiết, nhưng chị dâu dù cũng cách một tầng, cô coi trọng gia đình, nên cô vì những chuyện nhỏ nhặt mà cách với , cô sẽ buồn.
Lục Huấn suy nghĩ một chút : "Anh chút lo lắng, đây em còn ăn ở nhà, thể cần để ý mấy chuyện , nhưng bây giờ chúng gia đình nhỏ của riêng , đương nhiên, vì em lấy chồng thì xa cách với nhà..."
"Em ý ." Lê Tinh để Lục Huấn hết câu, cô : "Thật đây em nghĩ đến chuyện , tuy em dù là cả, hai chị dâu cả, chị dâu hai, họ sẽ vì em lấy đồ ở nhà mà xa cách với em, nhưng hiện tại chúng cái gì cũng thiếu, còn lấy đồ nhà đẻ quả thật , là em chú ý, em sẽ nhớ."
"Chuyện nhắc nhở đúng." Lê Tinh xong, sang : " mà ông xã, chúng là vợ chồng mà, chuyện với em cần uyển chuyển như cấp nhắc nhở cấp ?"
Cô câu với vẻ tinh nghịch, còn nháy mắt, tiếng "ông xã" càng thêm ngọt ngào, Lục Huấn mỉm nhận : "Lần chuyện gì sẽ thẳng, như nữa."
Dừng một chút, nhẹ nhàng gọi cô: "Bà xã."
Giọng trầm thấp, êm ái như rượu nồng, đến mức Lê Tinh thấy tai ngứa ran, cô khẽ nhếch môi vui vẻ : "Lái xe nhanh , đưa em đến toà nhà bách hóa kiếm tiền nào."
Lục Huấn nụ môi cô, ý trong mắt càng sâu, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô khẽ siết, khởi động xe.
Sáng sớm đông xe, khi nhường đường cho hai chiếc xe, đầy mười phút đến cửa toà nhà bách hóa sáu.