Cậu tiền , còn chạy đến ngân hàng mua cho cô hai thỏi vàng để dành.
Đã tiền mua vàng , hiển nhiên là thiếu tiền nữa.
Anh hỏi han tình hình gần đây của Lê Hà Dương nữa, mà trực tiếp hỏi về tình hình của cô, hỏi chuyện cô nhờ Lê Hà Dương mang cơm.
Lê Hà Dương cũng giấu giếm : "À, chuyện á, cô út chán ăn cơm ở mấy quán gần bách hoá sáu , ăn cơm nhà, gần đây con cũng rảnh ăn cơm trưa cùng cô, nên con mang đến cho cô."
Nói xong, Lê Hà Dương hỏi thầy trừ tà nào lợi hại ở Ninh Thành .
Anh hỏi Lê Hà Dương hỏi chuyện gì?
Lê Hà Dương mới với rằng cô bảo điều tra chuyện của Đỗ Trường Thuận, rằng cô mơ thấy Đỗ Trường Thuận, cảm thấy yên tâm.
Lúc đó lông mày nhíu , thể chắc chắn rằng đêm hôm đó cô hề gặp ác mộng nào nữa, vẫn luôn để ý, nếu cô gặp ác mộng thì động tĩnh nhỏ, thể nhận .
tại cô với Lê Hà Dương như ?
Chỉ vì một cơn ác mộng mà yên tâm về Đỗ Trường Thuận? điều thì liên quan gì đến việc cô sợ dạo phố mua sắm?
Anh hiểu nổi, nên nghĩ đến việc mua cho cô hai chiếc vòng cổ ở bách hoá một, lấy lý do thiếu quần áo để dụ dỗ cô đến mua sắm, rõ chuyện.
Anh ngờ là vì lý do .
Thích mua sắm là một loại bệnh? Thật nực ! Ai với cô , khiến cô trở nên như thế .
Lục Huấn đưa tay ôm chặt Lê Tinh, hôn lên đỉnh đầu cô: "Không , em yêu, chỉ là thích mua sắm thôi mà, là bệnh chứ? Em bệnh, thích mua sắm là vấn đề gì lớn, quen mấy ông chủ ở Thượng Hải, vợ của họ cũng thích mua sắm, mỗi tháng tiêu tiền gấp mấy em..."
"Họ tiêu tiền giống như em , thấy gì cũng ? Chỉ cần khác là thấy thích, là mua? Nếu gặp tranh giành thì nhất định , nếu về nhà sẽ ngủ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-308.html.]
"Có giống như em, một ngày mua đồ là trong lòng khó chịu như d.a.o cắt thịt ?
"Em thực sự bệnh , Lục Huấn!"
Lê Tinh cắt ngang lời Lục Huấn, thậm chí còn nhịn mà gọi tên .
Đã lâu cô gọi tên .
Lục Huấn khựng cô. Lê Tinh hít mũi, thẳng mắt : "Anh chứng lắp của em khỏi như thế nào ?"
"Năm em sáu tuổi gặp tai nạn, vì quá sợ hãi mà lắp, bao nhiêu năm em cố gắng sửa chữa nhưng đều hiệu quả, mãi cho đến năm mười bốn tuổi..."
Lê Tinh cũng là trong mơ việc thích mua sắm là một loại bệnh, mới bắt đầu nhớ tại thích mua sắm.
Năm mười bốn tuổi, vì bộ đồ múa rách mà cô múa sai bước, thấy những lời của đoàn trưởng Mã, cô buồn bã chạy ngoài, ba đón cô dẫn cô tìm Vạn Duyệt cảnh cáo, xong dẫn cô đến bách hoá hai, bảo các chị bán hàng ở đó chọn cho cô hai bộ quần áo, đó dẫn cô dạo khắp toà nhà bách hoá.
Lúc đó ba cô nghiệp trường quân đội, trường thăng cấp, lương thấp, tiết kiệm kha khá tiền, hôm đó ba tiêu hết tiền mang về cho cô.
Anh ba mua cho cô quần áo , mua giày mới, dây buộc tóc và kẹp tóc mới, còn mua cho cô búp bê vải, một con gấu trúc, một con thỏ, còn vòng đeo tay...
Quá nhiều, theo lượng đồ tay cô ngày càng nhiều, tâm trạng buồn bã ban đầu của cô đột nhiên hơn nhiều. Cô cảm thấy mua sắm thật thỏa mãn, thật vui vẻ, thể khiến quên phiền não.
Từ nhỏ đến lớn cô chuyện gì cũng đều với ba, hôm đó cô cũng với ba câu đó.
Anh ba liền xoa đầu cô : "Vậy Tinh Bảo của chúng vui thì cứ đến đây dạo chơi nhé. Tinh Bảo của chúng năm nay mười bốn tuổi , là thiếu nữ , tiền tiêu vặt trong tay, tiền trợ cấp của ba đều gửi cho em, để em tiêu."
"Còn nữa, bắt nạt thì nhớ với ba, đừng sợ con bé Vạn Duyệt đó, nhà chúng cũng dạng ."
Anh ba , từ đó về mỗi tháng tiền trợ cấp của ba đều gửi riêng cho cô, còn cho nhà quản tiền của cô.
Lúc đầu, cô cầm tiền đó chỉ mua những món đồ nhỏ nhặt, nhưng đó Vạn Duyệt từ kiếm một hộp nhện nhét cặp sách của cô.