Trước đó thật sự ý định , nhưng khi tìm hiểu một lượt thì nhanh chóng từ bỏ ý định.
Quá đắt, với giá đủ để mua đất xây một tòa nhà mới, lý do đầu tư tòa nhà trùm mền là vì bỏ vốn ít thu lợi nhuận cao. Bây giờ thị trường bất động sản , mua nhà thì dễ, bán nhà mới khó.
Mà tòa nhà cũ kỹ, kết cấu bình thường như , sửa chữa cũng cần một khoản tiền lớn, càng lợi.
"Chuyện , , em cũng tin ?" Lục Huấn nghiêng đầu Lê Tinh.
"Anh , chuyện tòa nhà bán ?" Lê Tinh thẳng dậy.
Lục Huấn ngờ Lê Tinh cũng tin , liên tưởng đến mấy chữ "nhà cửa giá trị" mà cô đặc biệt khoanh tròn tờ giấy , đại khái đoán cô chuyện gì với , bèn : "Em mua tòa nhà đó ?"
"Anh đoán ?" Lê Tinh ngạc nhiên . "Vậy thấy thế nào? Tòa nhà đó ?"
Lục Huấn suy nghĩ một chút, liếc xe cộ và đường phía , lúc đường vắng mới trả lời: "Em thật lòng ? Trước đây tìm hiểu giá cả , lợi lắm, bây giờ bất động sản , cho dù khởi sắc thì tòa nhà đó cũng là của những năm 60, kết cấu cũ kỹ, bán cho ai bây giờ?"
Những gì Lục Huấn đều là những điều Lê Tinh giấy đó, cô : "Vậy nếu ba năm tòa nhà quy hoạch giải tỏa thì ? Có đáng mua ?"
"Giải tỏa?"
Tay Lục Huấn cầm vô lăng cứng , tấp xe lề đường, lúc và xe cộ đều quá đông, thích hợp để chuyện, hơn nữa thông tin mà Lê Tinh quá quan trọng, nghiêng đầu: "Bà xã, ý em là khu sẽ quy hoạch giải tỏa ? Em đợi một chút, chúng về nhà chuyện kỹ càng."
Lê Tinh cũng thấy xe cộ đông đúc, còn đường liều lĩnh đạp xe vượt đèn đỏ, cô cũng sợ xảy chuyện, vội vàng : "Anh cứ lái xe , chuyện cũng gấp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-321.html.]
10 phút , xe về đến nhà, đỗ xe xong, đóng cổng sắt , hai phòng khách, đến bên chiếc ghế sô pha màu nâu đỏ Lục Huấn dọn dẹp sạch sẽ.
Ghế sô pha phơi khô, để lộ những đường vân da thật, màu sắc tươi sáng.
Lê Tinh thấy chiếc ghế sô pha, một ký ức trong đầu bỗng ùa về, những hình ảnh chồng chéo như thước phim chậm, còn cảm thấy buồn vệ sinh, mặt cô lập tức nóng bừng.
Không thể nào thẳng và lên chiếc ghế sô pha chứa đầy kỷ niệm , cô xoay , giả vờ như chuyện gì xảy , đến chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh xuống.
Lục Huấn xuống định ôm cô qua, thấy hành động của cô, khựng , khỏi hỏi: "Sao ?"
"Hả? Không ." Lê Tinh đặt túi xách lên bàn , giả vờ như hiểu đang hỏi gì, mím môi nhưng m.ô.n.g yên phận mà khẽ dịch chuyển, đôi mắt đảo qua đảo chằm chằm tấm rèm trắng đối diện. "Chỉ là cảm thấy ánh sáng bên vẻ sáng hơn một chút."
Lục Huấn cô chằm chằm một lúc, cúi đầu chiếc ghế sô pha , bỗng nhiên hiểu điều gì, , dậy đến bên cạnh cô, bế cô lên đùi , đôi mắt đen cô hỏi về chiếc ghế sô pha : "Hay là gọi điện cho Lâu bảo đưa một bộ ghế sô pha mới đến nhé?"
Vừa , Lục Huấn ghé sát tai cô, giọng trầm thấp mang theo ý : " mà bà xã , đồ của em thì em chê, thích mê mệt, nên chiếc ghế sô pha thể vứt , sẽ để ở phòng ngủ của chúng hoặc phòng tập múa của em, chúng vẫn thể dùng."
"... Anh gì , đang chuyện chính mà!" Mặt Lê Tinh đỏ bừng, đưa tay lên đánh nhẹ .
Lục Huấn đưa tay nắm lấy bàn tay đang đánh , dáng vẻ của cô, nụ mặt càng thêm sâu, nhưng cũng sợ cô giận, liền chuyển chủ đề: "Lúc nãy em tòa nhà cung ứng sẽ quy hoạch giải tỏa, là trong giấc mơ của em chuyện ?"
"Vâng, hôm nay em đến tòa nhà cung ứng mua hoa quả mới đột nhiên nhớ ..."
Nói đến chuyện chính, Lê Tinh thoải mái hơn nhiều, cô giấu giếm Lục Huấn, kể đoạn đối thoại giữa Lục Kim Xảo và Cố Như cho .
Lục Huấn xong, trầm ngâm một lát hỏi: "Lục Kim Xảo nhắc đến chuyện tòa nhà đó bỏ trống ba năm, rao bán với giá năm mươi vạn mà ai mua ?"