Lê Tinh vốn định hỏi , nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị khuôn mặt lạnh lùng của , còn lấy một chiếc điện thoại to bản mà cô từng thấy, bèn im lặng, bên cạnh chờ .
Cuộc gọi từ chiếc điện thoại cũ kỹ nhanh chóng kết nối, đầu dây bên chút ồn ào giống như đang ở trong vũ trường, giọng của điện thoại vang lên to: "Alo, tìm ai ?"
Lục Huấn hạ thấp giọng với bên : " tìm Hắc Tam."
"Ồ, tìm Tam , đợi chút nhé!" Người bên thái độ đột nhiên hẳn, nịnh nọt đáp một câu, nhanh chóng lớn tiếng gọi: "Anh Tam, điện thoại của !"
Chờ đầy một phút, thấy đầu dây bên vang lên một giọng trầm thấp: " là Hắc Tam, ai đấy?"
"." Lục Huấn chỉ đáp một chữ đơn giản tiếp: "Đỗ Trường Thuận mua đứt công tác ." Sau đó cúp máy.
Đầu dây bên , bên cạnh phòng VIP Thiên Tự ở tầng hai vũ trường Nhạc Thiên Địa, Hắc Tam cầm chiếc điện thoại cúp máy một lúc.
Bên cạnh, đàn ông để tóc dài xoăn kiểu Phí Tường lúc nãy gọi Hắc Tam điện thoại nhịn tò mò hỏi: "Anh Tam, điện thoại của ai ? Người còn trực tiếp gọi tên , vẻ phận tầm thường."
Hắc Tam liếc xéo một cái: "Không nên hỏi thì đừng hỏi lung tung. Tao tìm Bưu, chỗ mày canh chừng, đừng để xảy chuyện gì!"
Hắc Tam cúp điện thoại, xoay lên tầng ba.
*****
"Anh gọi điện cho ai ? Nói chuyện Đỗ Trường Thuận với gì?" Lê Tinh đợi Lục Huấn cúp điện thoại, vội vàng hỏi .
"Một bạn, gì cả, lát nữa sẽ cho em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-331.html.]
Lục Huấn đặt điện thoại ngăn kéo, dán băng dính , nghiêng đầu Lê Tinh, kéo chiếc ghế phía , ôm cô lên đùi , đưa tay sờ mồ hôi lạnh trán cô, nắm lấy đầu ngón tay lạnh ngắt của cô đặt lên môi hôn:
"Vừa sợ ? Sợ giấc mơ thành sự thật?"
Lê Tinh , thành thật gật đầu: "Ừm, tin em sợ, rõ ràng em với bố , ngờ chuyện vẫn diễn như ..."
Lúc nãy Lê Tinh sợ đến mức chân tay bủn rủn, lạnh toát, Lục Huấn đến bên cạnh cô mới đỡ hơn một chút, cô đưa tay ôm lấy eo , đầu tựa vai .
"Thực em sợ dù chúng gì chăng nữa, cuối cùng cũng thể đổi kết cục trong mơ." Dù cũng là một cuốn sách, diễn biến kết cục đều sẵn.
Câu Lê Tinh , nhưng cô , Lục Huấn cũng thể nghĩ đến, cúi đầu khuôn mặt lúc nãy còn ửng hồng, giờ phút tái nhợt của cô, trong mắt thoáng qua vẻ thương xót, siết chặt cánh tay ôm cô lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô, đảm bảo: "Sẽ , sẽ để chuyện như xảy . Vì em thể mơ thấy giấc mơ đó, chứng tỏ là thể đổi , nếu thì giấc mơ cũng chẳng ý nghĩa gì."
Lê Tinh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng đúng, nếu thể đổi gì, thì cô cũng nên mơ thấy giấc mơ .
"Ừm, em ." Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, Lê Tinh cong môi , nhưng nghĩ đến chuyện của Đỗ Trường Thuận, khẽ nhíu mày: "Bố rõ vấn đề của Đỗ Trường Thuận, mà còn đích khuyên mua đứt công tác, tình hình của nhà máy sợi e rằng tồi tệ."
Lê Tinh hiểu Lê Vạn Sơn, tuy bề ngoài ông là nghiêm khắc nhất với cô trong nhà, nhưng tình yêu thương của ông dành cho cô ít hơn bất kỳ ai trong nhà.
Hồi nhỏ, chỉ cần cô gặp ác mộng, cả ngày hôm đó ông đều yên tâm về cô, bình thường ốm đau cũng nỡ xin nghỉ một ngày, mà cứ cách một tiếng tranh thủ thời gian về xem cô một .
Lúc đó đang bài trừ mê tín dị đoan, phát hiện sẽ phê bình đấu tố, bởi vì cô kinh hãi, nên ông ngầm đồng ý cho chị dâu cả đưa cô tìm bà đồng hóa giải, còn giúp họ che giấu.
Ông cô gặp ác mộng sợ hãi như , vì để cô sợ, ông cũng nên từ bỏ ý định xử lý Đỗ Trường Thuận, hoặc đổi một cách khác. ông vẫn dùng cách , chỉ thể tình hình buộc như , ông cần Đỗ Trường Thuận để gương, để những công nhân thường xuyên vắng mặt, trốn việc tự giác nhận tiền mua đứt công tác rời , nếu thì việc sắp xếp vị trí công việc chắc chắn sẽ gì.
Đã dùng cách g.i.ế.c gà dọa khỉ như , chứng tỏ việc cải cách của ông gặp trở ngại.