THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-07-07 00:25:40
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sân, Lộ Phóng đang cầm một chiếc khăn tắm cầm m.á.u cho Tần Xuân Liên, may mà thương chỗ hiểm, vẫn còn thoi thóp thở, chờ xe cấp cứu đến.

Bên cạnh hai cảnh sát mặc đồng phục đang canh chừng Đỗ Trường Thuận còng tay xổm ở góc sân.

Sắc mặt Đỗ Trường Thuận vô cảm, ánh mắt đờ đẫn, dường như còn cảm nhận thứ xung quanh.

Dưới mái hiên, Đỗ lọc m.á.u về, mệt mỏi rã rời, nhưng tiếng ồn ào con trai g.i.ế.c đánh thức, bà đang ghế tre lóc thảm thiết, lẩm bẩm: "Mẹ thế thì lúc khuyên hai đứa ly hôn , lòng đàn bà căn bản con, ở trong cái nhà ."

"Mày đúng là đồ ngu ngốc, đàn ông khác mà vẫn nhẫn nhịn, mày tiếp tục nhẫn nhịn nữa ?"

"Giờ mày c.h.ế.t , để con bé mỗi tháng ?"

Lê Vạn Sơn cảnh tượng trong sân, bước đến với cảnh sát: " là Lê Vạn Sơn, giám đốc nhà máy sợi, Đỗ Trường Thuận là công nhân của nhà máy chúng ."

" thể tìm hiểu tình hình cụ thể của ?"

Cảnh sát còn lên tiếng, Đỗ mái hiên thấy, lập tức chỉ thẳng mặt ông mắng: "Tại bắt con trai mua đứt công tác? , con trai rời khỏi nhà máy sợi là mất đường sống, Lê Vạn Sơn, ông nhẫn tâm như ?"

"Lúc lão Đỗ còn sống, từng giúp đỡ ông, những năm 60 khắp nơi đều thiếu lương thực, chỉ nhà máy sợi của ông là thiếu!"

"Ông nghỉ hưu , còn gì? Sao ông c.h.ế.t sớm như lão Đỗ !"

Mẹ Đỗ càng mắng Lê Vạn Sơn càng hăng, lúc đầu nhà họ Lê thấy bà gặp chuyện trong nhà, đều nhẫn nhịn cãi .

bắt đầu nguyền rủa Lê Vạn Sơn chết, sắc mặt nhà họ Lê đều đổi.

Lê Tinh càng trực tiếp nghĩ đến việc trong mơ Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc đều c.h.ế.t tay Đỗ Trường Thuận, cô nhịn nữa, cũng nhịn nữa, ở cửa tức giận :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-339.html.]

"Bác gái, bố con sai điều gì mà bác nguyền rủa ông như ?"

"Đỗ Trường Thuận là tổ trưởng mà lo sản xuất cho nhà máy ,ba ngày là hai ngày trốn việc, gây ảnh hưởng đến những khác, khiến cho tình trạng vắng mặt, trốn việc trong nhà máy ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ như ư?"

"Chẳng lẽ bác gái nhà bác khó khăn? Vậy bác xem bây giờ nhà nào trong nhà máy khó khăn? Nhà máy cấm công nhân ngoài thêm, nhưng ít nhất cũng ảnh hưởng đến công việc chính, chẳng lẽ như ?"

"Đặc biệt là bây giờ đang là thời điểm sống còn của nhà máy, bố con lo lắng cho cuộc sống của hàng vạn , nhà máy bây giờ nuôi rảnh rỗi, cũng nuôi nổi rảnh rỗi, nhà máy tồn tại, gần vạn công nhân cơm ăn, xử lý những công nhân vấn đề là bước quan trọng nhất, cũng là bước bắt buộc ."

"Ông bao che cho những như Đỗ Trường Thuận, mới là vô trách nhiệm với thể hàng vạn công nhân của nhà máy!"

"Những việc bố con đều là việc chính nghĩa, ông với bất kỳ ai! Bác mắng bố con cũng , đồng tình với ông cũng , nhưng bác thể nguyền rủa bố con c.h.ế.t !"

"Bác con trai, bố con cũng con cái, bác thương con trai bác, chúng con cũng thương ông , ông sai điều gì? Ông vất vả vì nhà máy, chẳng lẽ như cũng sai ? Tại ông chịu những lời nguyền rủa ác độc như !"

Cứ nghĩ đến đám cháy đó, Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc thiêu sống trong đó, cả Lê Tinh run lên vì tức giận, Lục Huấn vội vàng đỡ lấy cô, đưa tay vỗ vai cô, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ u ám.

Những của nhà máy sợi cũng nhịn lên tiếng bênh vực Lê Vạn Sơn, vợ của Trương Đại Xương là đầu tiên hét lên với Đỗ:

"Bác gái Đỗ, chuyện của Trường Thuận nhà bác xảy ai cũng , đều thông cảm, nhưng thể trách giám đốc Lê ?"

"Nhà bác con dâu ngoại tình từ sớm mà, nếu lúc đó ly hôn thì chẳng chuyện gì xảy ? Nhà bác rõ, mà vẫn giữ một mối họa trong nhà."

Những công nhân khác của nhà máy sợi cũng phụ họa theo: " , hơn nữa nhà máy đối xử như , bên nhà máy dệt còn trực tiếp đuổi việc cho một xu nào."

"Trường Thuận nhà bác tự suy nghĩ lệch lạc, đường vòng, trách giám đốc Lê ."

"Bác gái Đỗ, bây giờ bác tiền , thì cứ an tâm chữa bệnh , nuôi cháu gái khôn lớn mới là việc chính."

Loading...