Hứa hẹn sẽ ngủ sớm dậy sớm, nhưng nước trong bồn tắm đầy hết đến khác, đến nỗi thành bồn như mài nhẵn bóng. Da Lê Tinh ngâm đến đỏ hồng, gương mặt đầy nước, đôi mắt ướt đỏ hoe, mãi cô mới khó nhọc bước khỏi phòng tắm.
Thế nhưng, giường tiếp tục lăn qua lăn như bánh nướng. Kết quả là sáng hôm , ngoài dự đoán cô chẳng thể dậy nổi.
Từ Ninh Thành lái xe đến Ô Thị mất vài tiếng, đến nơi còn tìm chỗ ở và gặp gỡ ông chủ Ngô mà Lục Huấn quen . Không xuất phát sớm sẽ kịp. Khi tiếng động lục đục từ phòng ngoài, hình như là tiếng ai đó đang sắp xếp hành lý, Lê Tinh nửa mơ nửa tỉnh dậy.
Bên ngoài trời sáng, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua rèm cửa trắng, phủ lên căn phòng một lớp sương mờ mờ.
Lê Tinh cúi gằm đầu, mái tóc xoăn đến nửa lưng rối tung như ổ quạ, vài sợi tóc chỉa lên trông ngộ nghĩnh. Mí mắt nặng trĩu, nhấp nháy liên tục chớp mở ngừng. Hàng mi dày cong như đang múa, rung lên từng nhịp.
Lục Huấn đang xếp quần áo cần của cả hai vali. Quay thấy dáng vẻ ngái ngủ của cô, ánh mắt dịu dàng hẳn: "Sao em dậy ? Ngủ tiếp , gọi điện cho bố, bảo thư ký Quách tám giờ mới qua. Còn sớm mà, em ngủ thêm chút nữa ."
"Ừ..." Lê Tinh lơ mơ đáp, tâm trí thả lỏng, quấn chăn xuống ngủ tiếp.
Lần tỉnh dậy là bảy giờ rưỡi. Sau một giấc ngủ bù, cô phòng tắm rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Lúc mới nhớ , hôm qua lo lắng chuyện của Lục Huấn đến mức quên giao chìa khóa mấy căn nhà của cho hai. Cô Ô Thị mấy ngày, chuyện sửa sang thể chậm trễ.
Lê Tinh vội bảo Lục Huấn lái xe mang chìa khóa đến cho hai, còn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, phòng để dọn dẹp và chuẩn thứ.
Mùa đông da mặt dễ khô, nhất là da Lê Tinh mỏng, gió thổi một cái là đỏ ửng, nếu gió mạnh thì chẳng khác gì d.a.o cứa mặt, nhất định bảo vệ cẩn thận.
Dọn dẹp xong xuôi, quần áo xong xuống lầu, Lục Huấn đưa chìa khóa xong, đang cùng thư ký Quách đợi ở lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-344.html.]
Thư ký Quách năm nay ngoài ba mươi, đeo một cặp kính gọng đen nhưng hề yếu đuối, khuôn mặt vuông vức trông rắn rỏi, gọn gàng. Thư ký Quách từ khi nghiệp phân công công tác theo Lê Vạn Sơn, đến nay hơn mười năm.
Hai năm Lê Vạn Sơn nghỉ hưu ở nhà sắp xếp cho chủ nhiệm văn phòng nhà máy, ai ngờ cả giám đốc mới và Quý Hải Tường đều tâm huyết với nhà máy, ngày nào cũng chỉ nghĩ cách gạt rìa.
Anh chịu đựng hai năm, nản lòng thoái chí, thấy nhà máy sợi sắp phá sản, chuẩn tâm lý nghỉ việc tìm đường khác, nhưng Lê Vạn Sơn trở về, cảm thấy thể tiếp tục việc, khí thế ngày xưa , tràn đầy tự tin, thấy Lê Tinh chào hỏi: "Tinh Tinh."
Hồi Lê Tinh mười mấy tuổi, mỗi khi ngoài đều là do thư ký Quách lái xe đưa đón, hai thiết như em, tuy hai năm nay chỉ gặp dịp lễ tết, nhưng Lê Tinh cũng quá câu nệ mặt , cô mỉm đáp một tiếng hỏi: "Anh Quách, ăn sáng ?"
"Ăn , lúc nãy ăn ở nhà chú ." Khi ai, thư ký Quách gọi Lê Vạn Sơn là chú.
"Em ăn, Lục Huấn mua mang về cho em ." Vừa , Lục Huấn đưa bánh bao đến bên miệng Lê Tinh.
Có thư ký Quách ở đây, Lê Tinh thể để Lục Huấn đút cho ăn, cô nhận lấy bánh bao tự ăn.
Không để đợi, cô ăn nhanh hơn bình thường, ăn sáng xong cũng mới tám giờ, đúng lúc, ba liền lái xe Ô Thị.
Thư ký Quách lái xe, đường và Lục Huấn phiên lái, lúc Lục Huấn nghỉ ngơi thì ở ghế chuyện với Lê Tinh.
Lê Tinh lớn đến chừng , ngoài việc đến Thượng Hải học hai năm, đến nhà cả ở Tây Bắc mấy , thì từng đến thành phố nào khác. Cô thấy mới mẻ chút lo lắng, họ đến Ô Thị để du lịch, mà là để bán sợi bông tồn kho của nhà máy, việc liên quan đến sự tồn vong của nhà máy sợi, thậm chí còn liên quan đến tính mạng của Lê Vạn Sơn, cô tình hình cụ thể ở Ô Thị thế nào, ông chủ Ngô thể mua bao nhiêu sợi của họ, họ thể tìm mua khác .
Vì , đường cô luôn hỏi thư ký Quách về tình hình nhà máy sợi, tìm hiểu với Lục Huấn về tình hình các nhà máy tất ở Ký Thành - Đại Đường, nghĩ đến ông chủ Ngô mấy nhà máy, cô nhịn hỏi thêm về .
Tục ngữ , trăm trận trăm thắng, cô tìm hiểu một chút về con , sự nghiệp của ông chủ Ngô, trong lòng cũng yên tâm hơn.