Ngô Hữu Lợi là coi trọng doanh thu, tiệm, việc đầu tiên chị là xem sổ ghi chép bán hàng hôm nay, hỏi han tình hình trong tiệm.
Vào đến quầy, thấy cô bé nhân viên đang tiếp khách, chị tiện chen . Thấy cô bé và Lê Tinh, bèn xua tay hiệu cho cô bé cứ việc của , với Lê Tinh:
"Em gái, em cứ xem tự nhiên nhé, chị xem qua mấy thứ chỗ khác dạo."
"Vâng, chị Lợi cứ việc ." Lê Tinh quanh quầy, liền đáp, tò mò những món phụ kiện bày đầy trong tiệm: "Chị Lợi, mấy thứ đều từ xưởng nhà chị sản xuất ?"
" ."
Lúc đầu Ngô Hữu Lợi định thẳng đến quầy thu ngân để kiểm tra sổ sách, nhưng thấy Lê Tinh tò mò với những món hàng , chị cũng vội nữa. Khoanh tay những món phụ kiện giá, giấu nổi cảm giác tự hào. Đây đều là thành quả bao năm cố gắng của chị , thấy mà trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, nhịn kể với Lê Tinh:
"Hồi nhỏ chị thích các món như dây buộc tóc, bờm tóc. Hay lấy mấy mảnh vải vụn trong nhà tự dây buộc tóc, băng đô cho . Vào những năm 80, bắt đầu thử kinh doanh, nhà chị cũng . Hồi đó chị nấu kẹo, còn bố thì gánh bán khắp nơi. Công việc vất vả, kiếm cũng chẳng bao nhiêu, chỉ đủ lo sinh hoạt gia đình thôi."
"Lúc đó chị mới nghiệp cấp ba lâu, điểm lắm, thi đại học đỗ, cũng gì nên nghĩ là phụ giúp gia đình kiếm ít tiền ."
"Thấy bày hàng, chị cũng , chị bán gì bây giờ? Chị liền nghĩ đến những thứ chị mày mò từ nhỏ, thế là bắt đầu bán dây buộc tóc, đó thử nghiệm gắn thêm đồ lên kẹp tóc kim loại để tạo kiểu dáng bán, đó thêm cả vòng cổ, trang sức các thứ."
"Về ở cái chợ, chị bắt đầu dạo quanh chợ, mở xưởng."
Những điều Lục Huấn cũng kể sơ qua cho Lê Tinh xe, nhưng lẽ do chính trong cuộc kể nên khiến cảm động hơn, Lê Tinh chằm chằm cả bức tường đầy đồ, nhịn mà khen: "Chị Lợi, chị giỏi quá."
"Giỏi gì , kiếm cơm qua ngày thôi mà." Ai cũng thích khen, nhất là khen mặt là một cô gái , Ngô Hữu Lợi miệng thì khiêm tốn, nhưng khóe mắt nhăn vì .
"Em cứ lựa chọn xem, đồ ở chỗ chị, chị tự nhận là cũng khá đặc biệt, ở chợ ngoài tìm , cho dù bắt chước chị thì cũng tinh xảo như chị, chị thấy em chắc cũng thích đồ trang sức nhỏ nhỏ, ưng cái nào chị tặng em."
"Đều đáng giá bao nhiêu tiền, em cứ đeo chơi."
Lê Tinh thật sự thích những thứ , bàn trang điểm của cô chất đầy mấy thùng đồ, đồ ở chỗ Ngô Hữu Lợi cũng thật sự tinh xảo đặc biệt như lời chị , thua kém gì đồ ở mấy bách hoá lớn, bèn : "Vậy em cảm ơn chị Lợi nhé." Lê Tinh , thật sự chăm chú .
Thấy cô bắt đầu xem, Ngô Hữu Lợi cũng phiền cô nữa, chị đến bàn lấy sổ sách xem.
Lê Tinh chăm chú xem từng món một, lúc cô chú ý đến một chiếc kẹp tóc hình con bướm đính đá đặc biệt, khỏi bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-351.html.]
Chú ý đến tờ giấy dán túi ni lông trong suốt ghi một dãy , giống mã hàng, nhưng dấu thập phân, cô sang bên cạnh, đều như , hơn nữa các con đều khác , cô khỏi hỏi Ngô Hữu Lợi:
"Chị Lợi, cái là mã sản phẩm ư?"
Ngô Hữu Lợi lật một trang sổ sách, ngẩng đầu liếc : "Ồ, cái đó , đó mã hàng, là lượng lấy sỉ và giá tiền. Đồ ở chỗ bọn chị đều bán sỉ mà, lợi nhuận thấp, lượng ít thì , nên đều lượng lấy sỉ."
"Như cái em đang cầm tay là lấy sỉ từ một trăm cái, ngoại trừ kẹp tóc ngọc trai đắt tiền hơn một chút là lấy từ năm mươi cái, còn cơ bản đều là một trăm cái, mấy chữ đằng là giá tiền."
"Ra là ." Lê Tinh gật đầu tỏ vẻ hiểu, đó cô dãy kẹp tóc, đằng một trăm là , mãi đến dấu thập phân mới xuất hiện một con , cô sững , tưởng nhầm, khỏi nữa, xác định nhầm.
"Chị Lợi, giá sỉ của chiếc kẹp tóc hình con bướm chỉ mấy hào thôi ạ?"
" ." Ngô Hữu Lợi cúi đầu xem sổ sách, thuận miệng đáp. "Nếu thì chị ít thì ? Vì đều là đồ rẻ tiền, bán nhiều thì một ngày tiền thuê quầy, tiền công nhân cũng đủ."
Thật sự là rẻ.
Lê Tinh ngày nào cũng xử lý hóa đơn ở toà nhà bách hoá, giá mua những mặt hàng đó của toà nhà bách hoá cô còn rõ hơn cả bộ phận thu mua, loại trang sức nhỏ giá mua của toà nhà bách hoá cao gần gấp ba ở đây, mà đồ chắc tinh xảo bằng chỗ Ngô Hữu Lợi.
Lê Tinh sang bên cạnh, từ băng đô đến kẹp tóc đến vòng tay, vòng cổ, trâm cài áo, cô đều xem qua một lượt, trừ một mẫu đính ngọc trai thật, còn đều rẻ.
Rẻ đến mức khiến Lê Tinh cảm thấy mấy thùng đồ trang sức nhỏ ở nhà mua hớ. Quan trọng nhất là, dù tính theo giá sỉ thì nó cũng thấp, vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Chỉ chỗ Ngô Hữu Lợi là như , cả chợ đều như ? Câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu Lê Tinh.
Lúc Lê Tinh đang xem hàng, Ngô Hữu Lợi bên xem xong sổ sách, hôm nay buôn bán cũng coi như , tâm trạng buồn bực đó của Ngô Hữu Lợi vì chạy một chuyến công cốc cuối cùng cũng tiêu tan ít.
Lúc cô bé nhân viên cũng chốt một đơn hàng, đang hóa đơn, những thứ đồ trang sức kho ở đây, thể tự đến lấy hàng, chỉ lượng lớn mới cần đợi, Ngô Hữu Lợi liếc đơn hàng, là một đơn nhỏ, chắc là lấy hàng về bày bán, loại cô nhân viên thể xử lý , chị nhúng tay , đến hỏi Lê Tinh ưng cái nào .
Lê Tinh thật sự ưng, còn ít món, cô cũng khách sáo với Ngô Hữu Lợi, chỉ hết.
Đồ thiết kế khác công nhận yêu thích là chuyện vui mừng nhất, Ngô Hữu Lợi đối với quen cũng tương đối hào phóng, chị tươi lấy những món đồ chọn xuống ghi mã , dặn cô nhân viên nhớ đến kho lấy đồ bổ sung, lấy túi đựng đưa cho Lê Tinh.
Sau đó dẫn Lê Tinh dạo những chỗ khác.