THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-07-07 00:36:09
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì đó ở quầy hàng của Ngô Hữu Lợi, Lê Tinh phát hiện giá sỉ của những món đồ trang sức đó đều rẻ, nên đó cô bất kỳ quầy hàng nào như quầy hàng đồ chơi, quầy hàng đèn trang trí, quầy hàng túi xách quầy hàng thú nhồi bông... đều quan tâm đến điều .
Gặp những thứ hiểu, cô còn lặng lẽ hỏi Ngô Hữu Lợi.
Ngô Hữu Lợi tại cô tò mò về điều , chị chồng , vợ của Lục Huấn việc ở toà nhà bách hoá, hình như là kế toán, chị khỏi hỏi: "Sao em tò mò về cái ? Có là bách hoá của các em nhu cầu ?"
Ngô Hữu Lợi hỏi đến nhu cầu, điều đầu tiên nghĩ đến là thể mối ăn cho , ánh mắt chị Lê Tinh sáng lên.
Lê Tinh sững , vội vàng giải thích: "Không , em chỉ là tò mò, cảm thấy những thứ rẻ hơn ở ngoài, giá sỉ cũng rẻ."
"Ồ, , đúng là , những chỗ khác chị dám đảm bảo, nhưng giá cả ở chợ đầu mối của chúng tuyệt đối là thấp nhất cả nước, hơn nữa chủng loại cũng nhiều, ở đây thứ gì mà em tìm ."
Ngô Hữu Lợi nhắc đến chợ đầu mối bỗng nhiên cảm giác tự hào, thấy Lê Tinh thật sự hứng thú, liền kể hết cho Lê Tinh , từ chất liệu đồ, giá thành, lợi nhuận các thứ, chị đều giấu giếm mà kể cho Lê Tinh .
Vậy là khi dạo qua vài quầy hàng, Lê Tinh gần như chắc chắn giá sỉ của hàng hóa ở chợ đầu mối quả thực rẻ hơn nhiều so với báo giá của toà nhà bách hoá.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, một ý tưởng táo bạo bất ngờ nảy trong đầu Lê Tinh, cô dường như nên mua tòa nhà cung ứng đó để gì.
Đồ ở chợ đầu mối rẻ như , nếu cô tự chọn một mặt hàng bán chạy như nhu yếu phẩm, tự lập một chợ đầu mối nhỏ ở Ninh Thành thì ? Sẽ hiệu quả gì?
Ở Ninh Thành vẫn chợ đầu mối nào rẻ như , chính xác thì cả nước đều chợ đầu mối nào rẻ như , kể cả ở Ô Thị, kênh bán sỉ của họ cũng chỉ là những bán hàng rong nhỏ lẻ.
Nếu cô thể trực tiếp bỏ qua con đường bán hàng rong, thành lập một toà nhà bách hoá lớn, đạt chất lượng giá rẻ thực sự, để dân Ninh Thành nhắc đến mua đồ rẻ ở thì nghĩ ngay đến tòa nhà của cô, thì lượng khách sẽ lớn đến mức nào?
Cả Ninh Thành mấy quận, nếu cô thể mở một điểm ở mỗi quận, mỗi thị trấn...
Tim Lê Tinh bỗng nhiên đập thình thịch.
Cô viển vông, dù thì việc phân loại, sắp xếp, kết hợp bộ chợ đầu mối là chuyện dễ dàng, bao gồm cả việc lựa chọn sản phẩm, chi phí nhập hàng lượng lớn, vận chuyển và kinh doanh.
nếu thực sự thì hình như cũng là ?
Cô mua sắm nhiều năm, quen thuộc với các mặt hàng bách hóa đến thể quen hơn, cũng quen thuộc với giá thành, việc lựa chọn sản phẩm là vấn đề. Ngoài còn việc nhập hàng, vận chuyển và kinh doanh, Lục Huấn đội xe vận tải, chỉ còn việc nhập hàng và kinh doanh.
Việc tổng hợp tất cả các loại mặt hàng để nhập hàng cần nhiều vốn, e rằng dồn hết cả sổ tiết kiệm của Lục Huấn cũng đủ, còn xem xét vấn đề hàng tồn kho hư hỏng, trừ khi cô thể sử dụng hình thức bán hàng ký gửi...
Bán hàng ký gửi.
Cô thể việc bán hàng ký gửi ? Làm thế nào để thể khiến tin tưởng giao hết hàng cho cô?
"Em gái, em thích búp bê nhồi bông ?" Thấy tay trái Lê Tinh cầm một con mèo bông, tay cầm một con ch.ó sư tử, ngẩn nỡ buông xuống, Ngô Hữu Lợi khỏi hỏi. "Nếu em thích thì cứ lấy về, bà chủ là quen mười năm của chị , chị với bà một tiếng."
Vừa , Ngô Hữu Lợi gọi bà chủ đang báo giá cho khách, "Chị Thái, đồng chí Thái Kim Hoa?"
"Nghe thấy , thích thì cứ lấy , gọi gì? Từ bao giờ mà cô khách sáo thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-352.html.]
Quầy hàng lớn, chỉ hai mươi mét vuông, một câu ai cũng thấy, bà chủ đầu , chỉ xua tay một tiếng, tiếp tục tươi báo giá cho khách.
"Chắc chắn là hỏi chị chứ, lát nữa chị bổ sung mẫu mà?" Ngô Hữu Lợi khúc khích, với Lê Tinh: "Em thấy đấy, thích thì cứ lấy, cần khách sáo với chị Thái của chúng ."
Lê Tinh hồn, đè nén trái tim đang đập loạn xạ con búp bê trong tay, cảm giác sờ thích, kinh nghiệm mua búp bê nhiều năm của cô cho , chất liệu và kiểu dáng của lô búp bê đều tệ, cô nảy ý tưởng, ngẩng đầu Ngô Hữu Lợi :
"Chị Lợi, em còn ưng nhiều món lắm, vẫn là trả tiền mua , thể để bà chủ thiệt ."
"Em thích búp bê thế cơ ?"
Nghe Lê Tinh ưng nhiều búp bê, Ngô Hữu Lợi kinh ngạc kêu lên.
"Vâng," Lê Tinh ngại ngùng. "Từ nhỏ em thích những thứ nhỏ nhỏ , còn thích mua sắm."
Nghĩ đến việc lát nữa còn mua nhiều đồ, cô dừng một chút, bổ sung một câu: "Không chỉ búp bê , chủ yếu là em thích dạo phố, thấy gì cũng mua."
Ngô Hữu Lợi đại khái hiểu, "Vậy là em thích mua sắm. Vậy thì , em cứ chọn , chọn xong thì bảo chị Thái tính tiền."
Một hai món thì thể lấy , dù trong xưởng cũng thiếu mẫu, nhưng nhiều quá thì , tiền của kinh doanh là kiếm từng đồng một, tay quá rộng thì kinh doanh.
"Vâng ạ, em cảm ơn chị Lợi, cũng cảm ơn chị Thái." Lê Tinh vui vẻ một tiếng nhanh chóng lựa chọn, đây khi mua đồ, Lê Tinh chỉ chọn đồ , nhưng Lê Tinh cái cái đều lấy, tuy nhiên đặc biệt chú trọng đến kiểu dáng hơn.
Chọn xong đồ, Lê Tinh lấy quyển sổ và bút ghi thông tin mua nhà lúc khỏi túi xách, ghi giá sỉ, lượng lấy sỉ của những món đồ chọn, ghi thêm thông tin quầy hàng.
Ngô Hữu Lợi chú ý đến, nhịn hỏi cô.
Chuyện , Lê Tinh tiện , chỉ đây là thói quen ghi chép của , Ngô Hữu Lợi cũng hỏi thêm nữa.
Thời gian tiếp theo, Lê Tinh càng chăm chú dạo hơn, còn tích cực hơn cả khi cô dạo phố bình thường.
Mỗi khi đến một quầy hàng, cô đều mua một ít, mua ghi chép, cứ như hết con phố đến con phố khác, đồ tay Lê Tinh ngày càng nhiều, nhiều đến mức cô cầm hết, còn nhờ Ngô Hữu Lợi giúp cầm một ít.
Ngô Hữu Lợi cũng là thích dạo phố, thấy Lê Tinh hề chê đồ ở chợ, chị càng thêm thiện cảm với Lê Tinh, dẫn cô dạo khắp nơi, tuy nhiên chợ quá lớn, cả ngày cũng hết.
Gần như dạo xong khu vực đồ trang sức, đồ len, đồ chơi, hai tay xách nách mang, chân cũng mỏi nhừ, thấy thời gian cũng còn sớm, liền quầy hàng đầu tiên.
Lúc , Lục Huấn đang uống với Ngô Hữu Tài và thư ký Quách.
Tối hôm qua Ngô Hữu Tài hẹn gặp Lục Huấn ở quầy hàng, hôm nay đặc biệt mang quý của đến đây. Ba đàn ông quanh một chiếc bàn nhỏ trong quầy hàng rộng hai mươi mét vuông, những chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ xếp gọn, uống chuyện phiếm.
Không những gì, chuyện như thế nào, lúc Lê Tinh và Ngô Hữu Lợi thì thấy khí chút căng thẳng, Ngô Hữu Lợi là gì nấy, quầy hàng thấy cảnh , liền hỏi:
"Mấy chuyện gì thế? Sao cứ như thù oán sâu nặng ?"