Trên đường về tâm trạng thoải mái, xe chạy nhanh hơn, đến Ninh Thành thì hơn năm giờ chiều.
Hà Chấn Sóc hình như chút việc đột xuất, xe Ninh Thành là tách khỏi họ.
Thư ký Quách về nhà máy một chuyến để đưa hợp đồng ký, sắp xếp việc giao hàng, còn báo cáo công việd djzjjsjjdc cho Lê Vạn Sơn tiện thể nộp bản kiểm điểm. Xe chạy đến cổng nhà máy thì xuống xe lấy hành lý và hợp đồng, chào Lê Tinh Lục Huấn, thẳng đến văn phòng nhà máy sợi.
Lê Tinh và Lục Huấn vì hẹn ăn cơm tối với Hà Trân, bàn chuyện ngày mai gặp giám đốc Sử mua toà nhà cung ứng, đó gọi điện thoại về báo tối mai qua ăn cơm? nên khi tiễn thư ký Quách thì hai lái xe thẳng về khu biệt thự cổ để cất hành lý.
Nghỉ ngơi một lát, Lê Tinh lấy chiếc xe mô hình mà cô mua cho Phàm Phàm đó, cùng Lục Huấn đến căn nhà hiện tại của Hà Trân và Phạm Trường Hải.
Hai nhà ở gần , bộ cũng chỉ mất năm phút là đến.
Nhà ở đây cũng là một khu biệt thự cổ, tổng thể thiết kế bằng khu của họ, nhưng diện tích rộng hơn, bên cạnh còn một căn nhà phụ để cho vệ sĩ và ở, phù hợp với phong cách của Hà Trân.
Biệt thự sửa sang , cây cối cần di chuyển và cắt tỉa cũng thực hiện, xây dựng hòn non bộ và vườn hoa, tổng thể bố trí theo phong cách low-key nhưng sang trọng mà Hà Trân yêu thích, bây giờ cũng và phong cách riêng.
(Low-key: đơn giản, phô trương)
Đến nơi thì Hà Chấn Sóc cũng đến, đang chuyện với Phạm Trường Hải và Hà Trân trong phòng khách, Phàm Phàm một tấm đệm mềm bên chân Phạm Trường Hải, tháo rời một chiếc xe mô hình để nghiên cứu.
Cậu bé nghiên cứu chuyên tâm, Phạm Trường Hải đưa nước cho bé lấy trái cây dỗ ăn, cũng phản ứng gì nhiều, thỉnh thoảng ngẩng lên một cái cúi đầu chơi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-386.html.]
Khi trong nhà báo rằng ông chủ Lục và cô Lê đến, hàng mi dài của Phàm Phàm khẽ run lên, bàn tay đang lắp ráp mô hình bỗng trở nên nhanh nhẹn hơn.
Lê Tinh cùng Lục Huấn bước nhà. Cô mỉm chào hỏi Hà Trân, Phạm Trường Hải và Hà Chấn Sóc, đó gọi tên Phàm Phàm.
Hàng mi của Phàm Phàm khẽ run. Cậu xoay chiếc ốc cuối cùng, đặt tua vít hộp dụng cụ, chậm rãi dậy, tay vẫn giữ chặt mô hình xe. Cậu bước đến gần mà chỉ yên tại chỗ, Lê Tinh chăm chú bằng đôi mắt đen láy.
Gần như mỗi Lê Tinh đến thăm, đều phản ứng , luôn chờ đợi cô chủ động gần. Cậu quen việc bước đến gần khác, trong lòng vẫn còn sự phòng . Ba năm , chính vì chủ động đến gần một đứa trẻ khác mà bịt miệng đến ngất .
Lê Tinh hiểu nguyên nhân, mỉm tiến gần, cúi xuống nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của . Thấy né tránh, nụ môi cô càng rạng rỡ hơn.
"Phàm Phàm, ở bên Mỹ thế nào? Vui ? Có chơi ? Tuần cô dạo phố thấy một mẫu xe mô hình mới , con xem thích ?" Vừa , cô đưa chiếc ô tô mô hình màu đỏ đến mặt .
Mấy tháng trôi qua, nước da của Phàm Phàm trắng như lúc Lê Tinh mới gặp vài năm . Cậu vẫn gầy, nhưng còn là bộ dạng da bọc xương như khi mới tìm thấy. Hiện tại chút da thịt, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Mái tóc xoăn tự nhiên mọc dài hơn, trông bồng bềnh hơn .
Cậu đôi mắt to giống với Thiên Tứ, nhưng ánh mắt của Thiên Tứ tròn trịa và ngây ngô hơn, còn đuôi mắt của Phàm Phàm dài hơn một chút. Giờ đây ánh mắt còn đờ đẫn như vài tháng , dù vẫn chuyện nhiều, nhưng dần tiếp nhận thế giới xung quanh.
Hôm nay mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng bên trong, khoác ngoài chiếc áo vest xám nhạt, trông đáng yêu lịch lãm.
Từ khi Lê Tinh cùng Lục Huấn xác định con, cô bỗng trở nên thể cưỡng sự đáng yêu của trẻ con. Huống hồ, Phàm Phàm là một trường hợp đặc biệt. Cậu là đứa trẻ từng trải qua biến cố giống cô, chính tay cô cứu về, vì thế cô càng thương yêu hơn. Cô đối xử với và Thiên Tứ như , bất kể là quần áo, giày dép, đồ chơi dụng cụ học tập, mỗi mua cho Thiên Tứ, cô đều mua cho Phàm Phàm một phần.
Phàm Phàm cũng thích những món đồ Lê Tinh tặng. Con gấu trúc bông và bộ đồ ngủ hình khủng long mà cô mua cho, đều ôm ngủ mỗi tối.