Lê Tinh hề cuộc trò chuyện giữa Hà Trân và Hà Chấn Sóc. Cô nắm tay Lục Huấn suốt đường về nhà, tựa cửa phòng tắm, cẩn thận thử nước cho cô ngâm bồn. Nhớ những chuyện xảy trong ngày, đặc biệt là thái độ của Hà Chấn Sóc trong bữa cơm, cô bất giác bật với Lục Huấn đang xổm bên bồn tắm:
"Vị giám đốc Hà cũng thú vị đấy."
Lục Huấn khựng tay , đầu cô: "Sao em ?"
Lê Tinh trả lời ngay, cô khẽ nhướng mày : "Ông xã, nhận ? Cái cú chặn họng giữa ban ngày của ..."
Lục Huấn nhận . Những gì nghi ngờ đó, cuộc chuyện tối nay sáng tỏ. Hà Chấn Sóc là năng lực, nhưng thực sự kính phục chỉ Hà Trân.
Khi đến nội địa, đất dụng võ, nhưng Hà Trân giao cho nhiệm vụ hỗ trợ Lê Tinh – một chút kinh nghiệm nào. Anh đồng ý nhưng trong lòng chắc chắn phục.
Vì , hành động lúc ban ngày chỉ là một phép thử mà còn là cách để thúc đẩy việc, nhanh chóng thành nhiệm vụ của Hà Trân. Anh xem Lê Tinh đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo , khác dắt mũi . Nếu cô đạt tiêu chuẩn, lẽ thà rời còn hơn.
Điều cũng dễ hiểu. Người năng lực luôn xem trọng việc chọn lãnh đạo.
Anh chỉ ngờ rằng Lê Tinh thể nhanh chóng nhận vấn đề như .
"Đã . Vậy còn em thì ? Bà xã nghĩ thế nào?" Lục Huấn liếc bồn tắm, dậy đến mặt cô, giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: "Có thấy ấm ức ?"
Bị nghi ngờ, xem thường.
Lê Tinh bĩu môi, suy nghĩ một lát đáp: "Cũng bình thường thôi. Mới gặp mà, tin tưởng em, đánh giá cao em cũng là chuyện dễ hiểu. Cuộc thử thách cũng mang ý , vẫn chuẩn sẵn phương án giải quyết đó mà, đúng ? Nên... em thể chấp nhận."
Cô thể chấp nhận, nhưng nghĩa là buồn. Chẳng ai thích xem thường cả. Cô còn trẻ, thực sự kinh nghiệm, và chắc chắn sẽ còn nhiều nghi ngờ trong tương lai. Nghĩ đến đó, cô khỏi cảm thấy lo lắng.
Ở bên lâu ngày, dường như hai một loại tâm linh tương thông. Chỉ cần một chút d.a.o động cảm xúc cũng thể cảm nhận . Lục Huấn cô thật sâu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm chặt cô lòng, giọng trầm ấm khẽ thì thầm bên tai:
"Không bà xã, chị Trân tin tưởng em mà, đúng ? Hợp tác là giữa hai , sự tin tưởng của chị , kiên định về phía em là đủ . Còn sự tin tưởng của khác cần thời gian để xây dựng, quan trọng đến thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-392.html.]
"Hơn nữa, em còn ông xã, ông xã tin em tin vô điều kiện. Bất kể khi nào cũng sẽ ở bên em, tâm ý ủng hộ em. Anh tin rằng, bà xã nhất định sẽ giỏi, ở vị trí cao nhất."
"Ừm."
Anh chút men rượu, thở nặng nề và nóng ấm. Bên tai Lê Tinh nhột nhột, gáy và bờ vai cô tê rần. Cô khẽ rụt vai nhưng né tránh, ngước mắt đối diện với ánh sâu thẳm của : "Nếu hôm nay em đủ kiên định, nóng vội bán sợi bông, để mất quyền chủ động trong dự án trung thương mại mini bán sỉ thì cũng tin em ?"
Lục Huấn bật . Ánh đèn phòng tắm quá sáng, ánh sáng mờ nhạt, gương mặt càng thêm sắc nét, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy dịu dàng và say đắm: "Đương nhiên . Dự án , nhưng đó chỉ là một ý tưởng em nghĩ trong một buổi chiều. Trong tương lai chắc chắn em còn nhiều ý tưởng hơn nữa, đúng ? Phải niềm tin chính chứ."
Nói , khẽ cắn lên vành tai nóng bừng của cô: " vui vì em chủ động với cảm xúc của . Sau cũng nhé, vì sẽ dỗ em vui."
"Anh định dỗ em thế nào?" Lê Tinh nhịn hỏi.
Lục Huấn cô chăm chú, trả lời ngay, chỉ nâng cằm cô lên phủ môi xuống...
Tiếng nước vẫn chảy róc rách, nóng mờ ảo bủa vây hai .
Lê Tinh kiềm chế mà vòng tay ôm cổ , ngửa đầu đón nhận nụ hôn. Dây khoá váy kéo xuống chạm đất. Áo len cuộn thành một đống.
Cô kiễng chân nhưng đầu gối mềm nhũn, cả ngã lòng , lập tức đỡ lấy. Bàn tay siết chặt, cô nhịn khẽ kêu lên.
Đôi môi đỏ hồng hé mở, trong thở dồn dập, cô thấy giọng trầm khàn của : "Kính mắt, nơ bướm, tất chân, em cái nào?"
Hàng mi dài khẽ run, Lê Tinh trả lời, chỉ dùng ngón tay móc cổ áo sơ mi của , trượt trong. Tay còn kéo cổ xuống, nhẹ nhàng l.i.ế.m mút yết hầu của .
Chỉ trẻ con mới lựa chọn, lớn là tất cả.
Trên thương trường thể tham lam, nhưng mặt chồng thì thể.