THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-07-08 02:51:28
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô sợ lạnh mùa đông, sáng nay bật máy sưởi, nhưng phòng rộng nên hiệu quả máy sưởi lắm, một lúc , tắm nước nóng xong lạnh ngắt.

"Ừm." Lê Tinh quả thực lạnh, lấy một chiếc áo len cao cổ màu đỏ từ trong tủ, Lục Huấn lúc lấy từ phía bên tủ một bộ quần áo giữ nhiệt đưa cho cô.

"Bà xã, hôm nay trời lạnh lắm, em thể mặc như , sẽ lạnh cóng mất."

Lê Tinh thích mặc quần áo giữ nhiệt, màu sắc lòe loẹt , ôm sát, mặc cảm giác mất dáng cả chiếc áo len bên ngoài.

Người yêu cái thường kiên định với một thứ, dù da cô nhạy cảm, mặc áo len lông cừu trực tiếp sẽ thấy ngứa và châm chích, cô cũng thà chịu đựng, nếu chịu nữa thì sẽ mặc thêm một chiếc áo phông bên trong, còn quần áo giữ nhiệt thì cô thực sự khó chấp nhận, quá quê mùa.

"Em mặc quần áo giữ nhiệt , em sẽ mặc áo thun ôm sát mà em mua ở cửa hàng Cố Như , bên em sẽ tất, hôm em mua nhiều tất dài đến đùi ở chỗ chị Lợi..."

Lê Tinh tỏ rõ vẻ kháng cự, Lục Huấn vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Hôm nay trời lạnh, bên ngoài chỉ bảy tám độ, gió cũng to, em mặc thế áo khoác cũng ăn thua, lát nữa lạnh cóng tay, bấm máy tính thì ?"

"Trưa nay chúng chẳng gặp giám đốc Sử , lúc đó em run cầm cập mà bàn chuyện mua nhà ?"

Lục Huấn đúng sự thật, mặc dù cô quyết định nghỉ việc nhưng vẫn công việc bàn giao, thành nợ còn tồn đọng trong hai ngày qua, giao bộ chứng từ cho trưởng phòng.

Khi quá lạnh, cô sẽ khó suy nghĩ, hiệu quả công việc sẽ giảm sút.

Nghĩ đến việc sắp nghỉ việc, rời khỏi nơi cô gắn bó hơn ba năm gần bốn năm, lời tạm biệt với những đồng nghiệp quen thuộc, Lê Tinh đột nhiên cảm thấy chút nỡ, trong lòng trĩu nặng.

Tâm trạng đột nhiên trở nên sa sút, cô chẳng còn quan tâm hôm nay mặc gì nữa, liếc khuôn mặt tuấn tú đang mỉm của Lục Huấn, đưa tay nhận lấy bộ quần áo giữ nhiệt họa tiết hoa nhí từ tay .

"Không mặc đến thế ?" Lục Huấn khuôn mặt trắng nõn phụng phịu, dáng vẻ ủ rũ của cô, dù hiểu ghét mặc quần áo giữ nhiệt đến thế, cũng nỡ cô như , suy nghĩ một lát : "Hay là lấy áo khoác lông vũ cho em nhé? Như sẽ ấm hơn đấy."

"Em mặc." Lê Tinh liếc lẩm bẩm. "Em chỉ là nghĩ đến chuyện hôm nay xin nghỉ việc, ở đó mấy năm , đột nhiên rời , chút nỡ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-394.html.]

"Đợi đến khi trung tâm thương mại mini xây xong, hai bên cạnh tranh, lẽ em sẽ đến bách hoá sáu mua sắm nữa." Lê Tinh xong, khẽ thở dài: " cũng gần như thôi, bách hoá sáu cũng sắp cải tổ , vốn dĩ cũng chia tay với các chị đồng nghiệp thôi."

Lục Huấn ngờ là vì lý do , ở một mức độ nào đó thể hiểu cảm giác của Lê Tinh, khi rời khỏi quân đội, trong lòng cũng chút trống trải hụt hẫng, khi xách túi quanh sân huấn luyện của đơn vị mấy vòng.

Anh còn như , Lê Tinh nội tâm mềm yếu, trọng tình nghĩa, chắc chắn sẽ càng nỡ hơn.

"Vậy hôm nay hãy tạm biệt họ thật nhé? Rồi tìm thời gian mời họ một bữa cơm?" Lục Huấn ôm Lê Tinh lòng, an ủi cô.

"Ừm." Lê Tinh tựa đầu vai Lục Huấn khẽ đáp.

Tâm trạng cô vẫn còn chùng xuống, Lục Huấn suy nghĩ một lát với cô: "Thực em thể thử chiêu mộ một chị bán hàng đáng tin cậy trung tâm thương mại mini, chỉ cần các chị ở bách hoá sáu đổi thái độ phục vụ, về mặt kinh doanh họ sẽ hữu dụng hơn những mới tuyển . Dù cũng kinh nghiệm , quen thuộc với các loại sản phẩm."

"Điều em cũng nghĩ đến, chỉ là em sợ quen sẽ khó quản lý. nếu là giám đốc Hà phụ trách quản lý nhân sự thì cần lo lắng, lát nữa em sẽ bàn bạc với ."

Tâm trạng Lê Tinh đến nhanh, nhưng cô cũng tự xoa dịu khá nhanh, cô tựa vai Lục Huấn trò chuyện vài câu, trong lòng dần dần cũng nguôi ngoai.

"Thực em cũng cần nghĩ nhiều, các chị luân chuyển thế nào, nhà của họ vẫn ở Giang Đông, chúng em vẫn cơ hội gặp . Đến lúc đó gặp mặt vẫn là quen, thể chào hỏi , chừng họ mua đồ ở trung tâm thương mại mini, em cơ hội tặng họ những món quà nhỏ."

Lê Tinh nghĩ đến việc từ mua hàng trở thành bán hàng, từ việc nhận quà từ các chị trở thành tặng quà, cảm thấy khá thú vị, mặt cô bất giác nở nụ , liếc đồng hồ để bàn, 7 giờ 20 phút, nếu quần áo ngoài thì sẽ muộn mất.

"Sao muộn thế , em sắp muộn mất thôi!" Lê Tinh vội vàng hồn, cô thẳng dậy vén áo hai dây lên định đồ.

Lúc cô chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện nghỉ việc nỡ nữa, chỉ lo muộn.

Lục Huấn thấy cô vội vàng, liền : "Em đừng vội, đường sẽ lái nhanh hơn, dù muộn một chút cũng , đáng kể ."

"Em sắp nghỉ việc , vẫn là nên đến muộn thì hơn, vững ở ngày cuối cùng chứ." Lê Tinh nhanh chóng cài khuy áo, tròng áo giữ nhiệt qua đầu đáp.

Lục Huấn thấy cô thực sự vội, cũng gì thêm, để cô tự thu xếp, ôm đống chăn đệm cần giặt xuống lầu chờ cô.

Vội vội vàng vàng quần áo, chải đầu sơ qua xuống lầu, lúc 7 giờ 40 phút, cô vội vàng giục Lục Huấn xuất phát.

Loading...