Có xe quả thực tiện lợi hơn nhiều, Lê Tinh từ chối: "Ừm, cũng , nhưng rõ với Siêu Tử, nếu theo việc hơn, thì bên em để Hà Dương cùng cũng ."
"Yên tâm , hỏi , vui lòng."
Lê Tinh luôn tôn trọng khác, Lục Huấn tính cách của cô, đây khi gọi Siêu Tử đến bên cạnh cũng hỏi qua, Siêu Tử cũng nhiệm vụ chính của là việc cho , mà là lái xe cho bà chủ.
"Siêu Tử hứng thú với việc kinh doanh và khảo sát thị trường, với rằng cùng bọn em mấy chuyến học nhiều."
"Anh dỗ em , theo bọn em chạy ngoài đường thì học cái gì." Lê Tinh liếc , kìm .
Lục Huấn liếc nụ của cô, khóe môi cũng cong lên: "Thật sự dỗ em, tâm nguyện của Siêu Tử là học hỏi chút kinh nghiệm, cùng vợ mở một cửa hàng nhỏ. Công việc kinh doanh của , học cũng , theo em học những thứ thiết thực hơn."
Công việc kinh doanh của Lục Huấn thể phát triển là vì hơn một nửa trong tay đều là quân đội xuất ngũ, họ thủ , tính tình , sức chịu đựng cao, kinh nghiệm đối phó với những kẻ cản đường.
Mấy năm nay bên ngoài loạn, bình thường căn bản dám ngoài ăn.
Ông chủ Thái, Vạn Kim Bảo, Kim Bưu, Phạm Trường Hải, những chọn hợp tác với cũng là vì đội ngũ của , hơn nữa còn đang mở rộng đội ngũ của .
Lê Tinh lẽ một chút, bèn : "Vậy , , bảo Siêu Tử đến ."
Đông Phúc là nơi hai đầu tiên gặp mặt, cách bách hoá sáu xa, hơn 11 giờ trưa đường xe cộ cũng quá đông, 20 phút xe dừng ở cửa nhà hàng Đông Phúc.
Lúc Hà Trân và Hà Chấn Sóc cũng đến.
Xe của Lục Huấn , xe của họ , mấy gần như xuống xe cùng một lúc.
"Chị Trân, Hà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-404.html.]
Nhìn thấy Hà Trân và Hà Chấn Sóc, Lê Tinh mỉm chào hỏi họ .
Hà Trân hôm nay mặc một bộ váy đen đính ngọc trai, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len cashmere màu đen, giày cao gót 7 phân, khí chất vẫn luôn đoan trang tao nhã, ôn hoà mỉm với Lê Tinh: "Đi thôi, trong thôi, giám đốc Sử cũng đến ."
"Vâng."Lê Tinh đáp một tiếng, theo trong.
"Cô Lê." Hà Chấn Sóc lúc gọi cô , đến mặt đưa cho cô một tập tài liệu: "Tài liệu mà cô Lê nhờ chuẩn hôm qua."
"Ồ, , phiền giám đốc Hà." Lê Tinh ngơ ngác một lúc, vội vàng nhận lấy tập tài liệu, mở xem là một xấp dày cộp, cô lật qua vài trang, ngẩng đầu ngạc nhiên Hà Chấn Sóc: "Nhiều thế ạ?"
Tối qua khi ăn cơm xong, chuyện về trung tâm bán sỉ, hiểu rõ tình hình cụ thể của ngành nghề , bản cô thời gian để sắp xếp những tài liệu, liền nhờ chị Trân, chị Trân giao việc cho Hà Chấn Sóc.
Hà Chấn Sóc việc thực sự hiệu quả, mới một buổi sáng mà tài liệu sắp xếp chi tiết đến thể chi tiết hơn.
"Trang cùng là những liệu quan trọng nhất, bên là liệu chi tiết." Hà Chấn Sóc giải thích.
"Ra ," Lê Tinh vén tóc, cúi đầu một chút, liệu mà Hà Chấn Sóc tổng hợp rõ ràng, tiện xem cũng tiện để cô ghi nhớ nhanh, cô lướt qua một lượt, nhẩm trong đầu những liệu quan trọng, cuối cùng xác định nhớ kỹ, cô ngẩng đầu mỉm : "Được , chúng trong thôi."
Hà Chấn Sóc Lê Tinh khả năng ghi nhớ nhanh, càng nghĩ rằng cô thể ghi nhớ thứ trong thời gian ngắn như , cô một cái, gì đó, nhưng nhận thấy gió thổi khiến mái tóc xõa của cô bay tán loạn, cô hình như cũng sợ lạnh, một tay cầm tài liệu, tay còn liên tục kéo áo khoác như sợ chút gió nào lọt , cằm nhọn cũng rụt trong chiếc áo len cao cổ, gì.
Cả nhóm nhanh chóng trong nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn đến phòng riêng mà giám đốc Sử đặt.
Giám đốc Sử đến phòng riêng một lúc, ông cũng đến một , bên cạnh còn một cùng, thấy Hà Trân và những khác bước , giám đốc Sử mỉm dậy: "Cô Hà."
"Giám đốc Sử, xin để ông đợi lâu, chúng đến muộn." Hà Trân đến , mỉm áy náy với giám đốc Sử.
"Đâu , , là đến sớm." giám đốc Sử lập tức đáp , nhanh chóng đưa tay về phía bàn ăn hiệu: "Ngồi , !"