Giọng của Lê Tinh trong trẻo nhẹ nhàng, khi đến việc Lục Huấn vì cô, giọng cô càng chậm , mang theo chút nghẹn ngào trầm thấp.
Lục Huấn mà thấy nhói lòng, kìm cô, một nữa cảm thấy vẫn đủ mạnh, vẫn thể để cô tùy ý theo ý .
Anh cần mạnh mẽ hơn nữa.
Lục Huấn nắm chặt tách , ánh mắt tối .
Giám đốc Sử ở phía cũng im lặng lắng , nếu là đây theo tính cách của ông, khi đối phương tiền, ông sẽ ở nữa, hoặc là ngắt lời cô. Dù ông thực sự thời gian, tòa nhà cung ứng đóng cửa nhưng nhân viên vẫn sắp xếp thỏa, khoản thâm hụt, nợ nần vẫn bù đắp, nhưng Lê Tinh , giám đốc Sử kiên nhẫn hơn.
"Cháu thấy cục diện như , cháu tham lam cũng , ích kỷ cũng , cháu cứu nhà máy sợi nhưng tuyệt đối thấy sự nghiệp của chồng cháu sụp đổ vì chuyện , như cháu sẽ hối hận cả đời."
"Vì cháu chọn đánh cược một phen, cháu đàm phán với họ một thỏa thuận hợp tác, một thỏa thuận đôi bên cùng lợi."
"Nhà máy sợi là như , cháu kinh doanh cũng như , cháu vì sự nghiệp của mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng cháu."
Lê Tinh siết chặt tách trong tay, ngẩng đầu giám đốc Sử: "Vì hôm nay, cháu cũng đàm phán với chú Sử một thỏa thuận hợp tác, một thỏa thuận đôi bên cùng lợi."
"Cháu đàm phán với chú thỏa thuận đôi bên cùng lợi gì?" Giám đốc Sử hỏi.
Việc Lê Tinh đàm phán hợp tác với xưởng tất ở Ô Thị, Giám đốc Sử qua một chút.
Hôm qua ông tìm Lê Vạn Sơn hỏi về tình hình cụ thể của việc mua đứt thâm niên việc của nhân viên nhà máy sợi, Lê Vạn Phong với ông về những việc mà Lê Tinh cho nhà máy sợi, nhưng Lê Vạn Phong với ông những điều chỉ để khen ngợi cháu gái, ông còn nhờ ông giúp đỡ, để xưởng tất các điểm bán hàng tại các hội chợ triển lãm ở Ninh Thành, bao gồm cả các điểm bán hàng của tòa nhà cung ứng.
Mục đích của Lê Vạn Phong đơn giản, ông cháu gái và cháu rể bù lỗ một trăm vạn, tìm càng nhiều kênh tiêu thụ cho tất càng , để giúp cháu gái bù đắp tổn thất.
Cũng coi như là lòng, vì nể mặt Lê Vạn Phong, và cả tấm lòng của họ khi sẵn sàng bỏ một trăm vạn để cứu nhà máy, ông sẵn lòng Lê Tinh hết.
"Cháu tình hình của hợp tác xã cung ứng, riêng toà nhà ở Giang Đông , cháu cũng đại khái khoản thâm hụt của nó là bao nhiêu, nếu tòa nhà cung ứng giống như nhà máy sợi bồi thường cho mỗi nhân viên ba vạn tệ thì khó thực hiện, nhưng cháu một cách thể giúp tòa nhà cung ứng bù đắp khoản thâm hụt, cuối cùng mỗi nhân viên nhận tiền bồi thường cũng thể nhận ba vạn tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-409.html.]
"Cách gì?" Giám đốc Sử lập tức hỏi.
Trên bàn, cùng giám đốc Sử, Hà Trân, Lục Huấn và Hà Chấn Sóc đều lượt hướng ánh mắt về phía cô.
Lê Tinh mỉm : "Rất đơn giản, chú Sử đấy, cháu mua tòa nhà là để mở trung tâm bán sỉ, tòa nhà cung ứng xác định nhiều nơi đóng cửa, thể sắp xếp cho những nhân viên , nhưng trung tâm bán sỉ của cháu thì thể."
"Ý của cháu là..." Giám đốc Sử do dự: "Cháu tiếp nhận nhân viên của tòa nhà cung ứng?"
"Vâng, nhưng tất cả nhân viên đều cần, những tham gia quá trình đào tạo, đánh giá ban đầu của trung tâm bán sỉ, vượt qua mới thể ở , vượt qua họ chỉ thể nhận tiền bồi thường mua đứt thâm niên việc."
Có thể bù đắp khoản thâm hụt của tòa nhà cung ứng, còn thể sắp xếp thỏa cho tất cả nhân viên, còn thể để nhân viên mua đứt thâm niên việc nhận đủ tiền bồi thường, điều lý do gì để từ chối.
Cũng thể từ chối, khi toà nhà ở Giang Đông đóng cửa, những nhân viên sắp xếp thỏa hiện đang mang chăn chiếu đến ngủ ở trụ sở chính của hợp tác xã cung ứng, tiếp tục kéo dài sẽ xảy chuyện gì.
Giám đốc Sử động lòng, ông nhấc bàn tay đang đặt bàn bưng lên uống, nhưng trong lòng chút sốt ruột kìm , ông nhịn hỏi Lê Tinh: "Nhỡ như họ tiền bồi thường hơn, ở trung tâm bán sỉ thì ?Cháu đấy, tòa nhà cung ứng ở Giang Đông ba mươi nhân viên, khoản thâm hụt sổ sách..."
Giám đốc Sử do dự một chút, nể mặt Lê Vạn Phong vẫn con : "Có gần ba mươi vạn tệ thâm hụt, các cửa hàng khác cũng gần như , cộng thêm tiền mua đứt thâm niên việc, một cửa hàng tốn hơn một trăm vạn tệ, cháu chắc chắn là cháu ?"
Tám mươi vạn tệ mua nhà còn thấy quá đắt, tiền nhưng thể bỏ hơn một trăm vạn tệ?
"Bởi vì cháu thể chắc chắn rằng ít nhất một nửa thể ở ." Lê Tinh xong, lấy từ trong túi tập tài liệu mà Hà Chấn Sóc đưa cho cô lúc nãy, lấy một trong những bảng thống kê thông tin danh sách nhân viên của các cửa hàng đóng cửa mà Hà Chấn Sóc tổng hợp.
"Một tháng khi cháu mua tòa nhà cung ứng ở Giang Đông, cháu cố gắng tìm hiểu tình hình nội bộ của tòa nhà, cơ cấu của hợp tác xã cung ứng đơn giản hơn so với cơ cấu của bách hóa tổng hợp, lầu văn phòng một giám đốc, ba trưởng phòng, tổng cộng bảy , lầu hai mươi ba ."
"Trong hai mươi ba ba là nhân viên cũ năm mươi tuổi, ba bốn mươi tuổi, còn là ba mươi, hai mươi tuổi, họ về cơ bản là tiếp quản công việc của thế hệ ."
"Trong những tiếp quản , phần lớn là trình độ trung học cơ sở, trung học phổ thông, chỉ cần họ tích cực phối hợp với việc đào tạo của trung tâm bán sỉ, việc ở hẳn là vấn đề gì."
"Đây là tình hình ở Giang Đông, còn những nơi khác như Giang Hạ, Giang Bắc, mười thị trấn huyện Ngân thì diện tích tòa nhà nhỏ hơn, cũng tương đối ít hơn ba đến năm ."