Dừng một chút, ý thức lẽ Hà Trân như là vì những lời cô than thở với giám đốc Sử lúc nãy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, khỏi mật đến gần Hà Trân, : "Chị Trân, chị lo lắng em tiền ? Đừng lo lắng cho em, em tiền, em cho em ít của hồi môn, còn lúc kết hôn Lục Huấn đưa sổ tiết kiệm của cho em, em còn tiêu đến."
"Lúc nãy ở trong nhà hàng, em như với giám đốc Sử chủ yếu là bàn bạc với ông chuyện , bởi vì 900 vạn thực sự đắt."
Tòa nhà ở Giang Đông, Giang Bắc, Giang Hạ thì còn , mười tòa nhà huyện Ngân, cho dù nó phát triển đến thì đó vẫn là thị trấn, tuy rằng giá nhà cũng là giá đó, nhưng trong tương lai chắc giá trị bằng những căn nhà ở mấy khu vực .
Chín trăm vạn, Lê Tinh thể xoay sở , tiền đầu tư 300 vạn của Hà Trân, cộng thêm 100 vạn của vợ chồng ông chủ Ngô, cộng thêm tiền tiết kiệm của Lục Huấn, cô đủ.
cô sẽ thấy đau lòng.
Ngay từ khi mua nhà, Lê Tinh suy nghĩ, thế nào để thể bỏ ít tiền nhất mà vẫn mua tòa nhà.
Mặc cả với nhà nước là một việc khó, sơ sẩy một chút sẽ để ấn tượng , bằng mất, vì trong một tháng đó tuy mua nhà nhưng vẫn kìm nén hành động, âm thầm mong nó giảm giá.
Ngày nào cô cũng tranh thủ thời gian đến tòa nhà cung ứng dò la tình hình, thỉnh thoảng mang cho họ một ít kẹo bánh, dần dần, cô cũng thể chuyện với các chị bán hàng ở đó, họ chuyện cũng né tránh cô.
Chị Quyên còn tiết lộ cho cô ít thông tin, chị vì cấp mãi vẫn bán tòa nhà, cũng sẽ bồi thường bao nhiêu tiền mua đứt thâm niên việc, cũng sắp xếp cụ thể cho họ , họ đang chuẩn cùng đưa già trong nhà đến trụ sở chính của hợp tác xã cung ứng ở để đòi công bằng.
Họ cũng lo lắng đuổi , rằng trong tòa nhà của họ một thím tuổi cao, ở đó, vai vế cao, sợ.
Lúc đó trong lòng cô nhen nhóm một ý tưởng, nếu như cô thể giúp hợp tác xã cung ứng giải quyết vấn đề sắp xếp nhân viên, lẽ mua các tòa nhà với giá rẻ cũng là thể.
Chỉ là lúc đó cô vẫn nghĩ đến việc mở trung tâm bán sỉ, ý tưởng nên bỏ qua chuyện .
Mãi đến khi bàn bạc hợp tác với vợ chồng ông chủ Ngô xong, cô nhận rằng "lấy ít thắng nhiều" là thể, trong đầu cô nảy một ý tưởng táo bạo, mới nhờ Hà Trân giúp cô lấy hai tập liệu.
Cô xác suất những nhân viên của hợp tác xã cung ứng thể ở là bao nhiêu, tổng nợ của tất cả các tòa nhà cung ứng là bao nhiêu, đáng để cô đánh cược .
Sau khi giám đốc Sử con khổng lồ 900 vạn , cô quyết định dứt khoát đánh cược một phen.
Không đánh cược, cô bỏ 900 vạn; đánh cược, ít nhất trong thời gian ngắn cô chỉ cần bỏ hơn bốn trăm vạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-413.html.]
Cho dù mười thị trấn huyện Ngân giữ mấy , ít nhất cô cũng một thời gian để xoay vòng vốn, sẽ để bản rơi tình trạng thiếu vốn.
Lê Tinh Hà Trân lo lắng cho , cô tất cả những suy nghĩ của .
Trong gió lạnh, Hà Trân và Hà Chấn Sóc đều kinh ngạc thôi.
Hà Chấn Sóc nhịn hỏi câu hỏi mà quan tâm nhất: "Lúc nãy ở cửa nhà hàng, cô Lê xem hết liệu mà đưa cho cô trong thời gian ngắn như ?"
Chuyện cần Lê Tinh trả lời, Lục Huấn liếc Hà Chấn Sóc, cô :
"Tinh Tinh việc ở bách hoá sáu, sổ sách ở đó nhiều mà lộn xộn, cô học cách ghi nhớ nhanh, cô nhạy cảm với liệu, chỉ cần liệu đầy đủ, trong đầu cô sẽ tự động vận hành."
Đôi mắt màu nâu nhạt của Hà Chấn Sóc trong nháy mắt trở nên phức tạp.
"Tinh Tinh, em thực sự khiến chị Trân cảm thấy bất ngờ." Hà Trân mỉm , nắm lấy tay Lê Tinh, cảm thán một tiếng. "Em cũng chút liều lĩnh, đây thực chỉ là đánh cược một phen, thể chúng giữ nhiều nhân viên của hợp tác xã cung ứng như , những chuyện đều thể ."
Mặc dù khác khen ngợi cũng thấy vui, Lê Tinh vẫn lời thật lòng, nếu vượt quá một nửa cô sẽ thua cược.
Hà Trân : "Không , chuyện giao cho Chấn Sóc xử lý, Chấn Sóc giỏi về khoản ."
"Chị với em , khi chị tiếp quản Thịnh Bách, đó chỉ là một siêu thị nhỏ sắp đóng cửa? Lúc đó nhân viên bên trong cũng khó giải quyết, họ còn giỏi tự bảo vệ quyền lợi của , động một chút là khiếu nại lên công đoàn, vì thêm giờ, vì tiền lương, đủ các loại, đều là do Chấn Sóc giải quyết thỏa."
"Huống chi giống như em , cho dù cuối cùng thực sự hơn một nửa rời , chúng cũng chỉ là bỏ tiền mua toà nhà, nhưng giảm bớt áp lực về tài chính, đúng ?"
" là như ." Lời an ủi của Hà Trân coi như cho Lê Tinh một liều thuốc an thần, cô mỉm .
"Trời lạnh quá, chị Trân, chúng mau lên xe ."
Bên ngoài thực sự lạnh, mấy trong gió lạnh quần áo gió thổi phấp phới, Lê Tinh mặc áo len cao cổ mà vẫn cảm thấy gió lùa cổ, mặt cũng gió thổi đến mức tê cứng, nhận thấy tóc của Hà Trân gió thổi rối tung, những sợi tóc quấn chiếc kẹp ngọc trai đỉnh đầu chị , nhớ điều gì đó, cô hỏi: " , chị Trân, chiều nay chị việc gì ? Chẳng hôm qua em hứa với Phàm Phàm sẽ đưa thằng bé mua quà ? Chiều nay em nữa, chúng cùng nhé?"